"Anh không sợ tôi tới chỗ quản lý tố cáo anh? "
Camera đứng ở trước mặt, Giang Liễm buông cậu ra, giống như đối với anh em mà đưa tay lên vịn chặt đầu vai cậu.
Thực tập sinh ở phía sau tổ camera mong đợi nghênh cổ hỏi: "Tìm được chưa? "
Lâm Gia giả bộ không nghe thấy, một bên cúi đầu mang giày, một bên tỉnh bơ mở mắt quét về phía Giang Liễm. Sắc mặt người kia như thường mà trực tiếp nhìn, khóe môi đúng lúc hé ra cười nhẹ. Trong con ngươi lại tràn đầy xa cách.
Lâm Gia đưa lưng về phía camera ngồi xổm xuống buộc dây giày, trong lòng đem khoản nợ tối hôm qua và khoản nợ vừa rồi chồng lên nhau tính toán một lần, thờ ơ ngẩng đầu lên, trước camera nói với mọi người không tìm thấy, không yếu thế chút nào mà giơ cằm lên với Giang Liễm, chậm rãi kéo khóe môi.
Vẻ mặt Giang Liễm hơi khựng lại, cũng không ngoài ý muốn nheo lại đầu lông mày. Thậm chí còn chủ động duỗi tay nắm chặt lòng bàn tay Lâm Gia, kéo cậu đứng lên.
Trong nháy mắt đứng dậy, Lâm Gia đột nhiên đổi chủ ý rồi.
Cậu xoay người nhìn về phía màn ảnh, mở ra hai lòng bàn tay rỗng tuếch, "Tôi không lục được bất kỳ vật gì. "
Nhóm thực tập sinh xem náo nhiệt một mảnh than thở, tiện đà thất vọng không thôi mà đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhượng bên kia. Nhưng mà trên giường Minh Nhượng cũng không lục ra được điện thoại di động, nhóm thực tập sinh lại làm ầm lên muốn kiểm tra valy.
Quản lý lấy valy là đồ dùng riêng tư làm lý do, giơ tay lên đuổi những người khác ra ngoài cửa, còn lại mấy người bên trong phòng đơn giản ghi hình kiểm tra valy như quy định, quản lý đã dẫn nhân viên tổ camera rời đi.
Lâm Gia và Hạ Đông Thiền cũng không ở lâu, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng không tiếp tục nói, chân sau đẩy cửa rời đi.
Buổi chiều các thầy hướng dẫn trong tổ vũ đạo qua đây nghiệm thu thành quả học tập, tất cả mọi người ngoan ngoãn đợi ở trong phòng học luyện nhảy. Thầy hướng dẫn được phân đến lớp D là PD Thẩm, cô đánh giá vũ đạo của từng người trong phòng học xong, trước khi rời đi gọi Lâm Gia ra ngoài.
Đối phương vẫn chưa nói muốn đi đâu, Lâm Gia cũng không hỏi, chỉ an tĩnh đi theo phía sau, một đường đi qua phòng học lớp C và lớp B, cuối cùng đứng ở ngoài cửa sổ lớp A.
Thầy hướng dẫn ở trong phòng học đang kiểm tra vũ đạo của thành viên lớp A, không có ai nhìn thấy bọn họ đến. Hai người đứng đó một lúc lâu, PD Thẩm mới mở miệng hỏi: "Em cảm thấy thực lực vũ đạo lớp A thế nào? "
Lâm Gia ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Giang Liễm đang đứng ở trung tâm.
Tuy nói lúc đầu khi đánh giá năng lực đã tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương, nhưng mà lần thứ hai nhìn Giang Liễm nhảy, trong lòng không khỏi vẫn sẽ sinh ra cảm giác chấn động mới.
Tất cả mọi người mặc đồng phục giống nhau, làm động tác giống nhau, cùng nhảy trên một nền nhạc, lại chỉ có một mình Giang Liễm mới có thể khiến cho cậu cảm nhận được, sự va chạm ngày càng mạnh của trái tim trong lồng ngực, là nhịp đập trước nay chưa từng có.
Giống như, buồng tim của cậu, giờ này khắc này cũng đang nhảy điệu nhạc trong phòng kia, hòa nhịp với Giang Liễm.
Trong giới vũ đạo có không ít tiền bối thầy giáo có thực lực làm người khác chấn động, thậm chí có vài người so với Giang Liễm hiện tại còn giỏi hơn. Nhưng mà cảm giác chấn động Giang Liễm mang lại cho cậu không giống với bất kỳ ai.
Còn muốn hỏi không giống chỗ nào, bản thân Lâm Gia cũng chưa nghĩ ra.
Cậu đè xuống cảm giác vi diệu trong lòng, cũng không nói là tốt, mà nói: "Cực kỳ tốt. "
PD Thẩm gật đầu, đi lên sân thượng cuối hành lang.
Lâm Gia vội theo sau, thấy PD Thẩm dưới ánh mặt trời xoay người lại nhìn cậu, trong mắt ngậm cười cùng với dáng dấp trong lần đánh giá năng lực đầu tiên trên sân khấu không hề khác biệt, "Lâm Gia, ấn tượng của tôi đối với em rất sâu. Thực lực của em không phải dừng lại ở lớp D, cũng không phải là người của lớp D, em còn có thể đi đến nơi cao hơn nữa. "
PD Thẩm nói: "Lâm Gia, nền tảng và kỹ thuật của em không hề kém so với bất kỳ thành viên nào của lớp A, nhưng thái độ của em đối với sân khấu, lại khác một trời một vực với bọn họ. Điểm ấy dù em có dùng thực lực và bản lĩnh tốt đến đâu cũng không bù lại được. "
Cô vẫy tay với Lâm Gia, "Em qua đây. "
Lâm Gia chậm rãi đi dưới ánh mặt trời.
"Cảm giác đắm mình dưới ánh mặt trời có phải rất tuyệt không? Sân khấu đối với chúng ta mà nói, giống như ánh mặt trời vậy", khuôn mặt PD Thẩm nghiêm nghị, "Lâm Gia, em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở trên sân khấu toả sáng, hoặc là rời khỏi đây. Nếu như em không muốn ở