Mộc Y nằm gọn trong lồng ngực anh khẽ lắc đầu ,ra hiệu không muốn gặp Trác Hàn. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này đều là do sắp đặt của hai bên gia đình,cô lại chẳng có tí tình cảm gì với Trác Hàn. Chuyện đã đến nước này anh muốn nghĩ cô là phụ nữ gì đi chăng nữa, thì cô cũng không cần bận tâm.
Quân Trầm liền hiểu ngay ý quay sang nhìn Trác Hàn giọng hơi trầm vang lên:
" Nếu không muốn cả nhà cậu phá gia bại sản thì cứ việc đứng đây nhìn chúng tôi ân ái"
Anh ôm Mộc Y chặt hơn một tay xoa lên mái tóc của cô uốn uốn quanh ngón tay, tỏ vẻ thân mật. Mặt khác lại đang khiêu khích lòng tự trọng của Trác Hàn.
Trác Hàn hai tay nắm chặt, rồi lại thả lỏng hít một hơi rồi bước ra khỏi phòng, tiếng cửa bị anh đóng, vang lên âm thanh thật chói tai.
Mộc Y như chết lặng trong vòng tay rắn chắc của anh, cảm giác lúc này thật khiến cô nhớ lại vòng tay của ba cô, cái ấm áp của người bố vòng tay yêu thương đó. Tất cả chỉ là quá khứ, mọi thứ dần thay đổi từ khi mẹ cô mất và bố cô lại tìm một người phụ nữ bên ngoài, đã vậy họ còn có con riêng không ai khác chính là ả Mộc Kỳ đó.
Quân Trầm nhìn xuống cô rồi lại khẽ nhếch mép lên ,nói với giọng đầy quyến rũ:
" Này, cô định ôm tôi đến bao giờ"
Mộc Y giật bắn cả mình, tay chân theo phản xạ đẩy anh ra . Lúc này ý thức dần ùa về, cô đã biết tối qua mình đã làm ra chuyện tày trời. Tất cả đều tại người chị tốt của cô gây ra.Cô nhìn anh rồi từ tốn nói:
" Anh muốn bao nhiêu tiền nói đi"
" Tôi không thiếu tiền"
Suýt nữa thì cô quên anh ta là Hắc Quân Trầm lẫy lừng ngoài cái thế giới rộng lớn kia. Giàu có , đẹp trai đặc biệt là anh ta không đặt tiền vào mắt. Vậy mà cô còn muốn trả tiền cho anh,thật ngốc nhếch mà. Tiền lương 5 năm của cô còn không bằng cái đồng hồ phiên bản giới hạn của anh. Vậy mà tối qua cô còn cho rằng anh là trai bao ,Cô lúng túng nhìn anh rôi