Không còn tiếng kêu từ con đại bàng của những người lính tuần tra, không còn tiếng vó ngựa từ những lữ khách đằng xa nữa. Thay vào đó là tiếng hô xung trận, tiếng gào thét vì đau đớn, hay tiếng gầm chói tai của những con quái vật dị hợm kia.
Chỉ mới vài phút trôi qua mà nơi đây đã nhanh chóng biến thành một biển lửa, xác người và xác quái vật ngày càng nhiều, một cảnh tượng kinh hoàng. Hoặc chí ít phân nửa là như vậy.
Khác với những con quái vật và quỷ bình thường, lũ này chỉ biết lao vào một cách điên dại và bắn phép bừa bãi. Nhưng chính cái sự không có tổ chức đó lại là một trong những lợi thế của chúng, việc lũ quái vật không sợ cái chết và lao lên như vậy thực sự khiến quân đội vương quốc bị chèn ép.
Không chỉ có vậy, mỗi khi một con ngã xuống thì xác của chúng sẽ trở thành những bộ phận hoàn hảo để những con còn sống "hút" lại và tạo thành những bộ giáp, khiến lũ này càng ngày càng khó giết hơn.
-Đức vua, bọn chúng...
-Ta biết rồi...Khỉ thật! Tất cả mau rút về, chuyển sang đội hình phòng thủ.
-Hô hô, nhìn lũ kia kìa. Đáng thương làm sao. Ngươi không muốn ngoảnh lại nhìn chúng một cái à?
-Im đi!
Rút thanh Excalibur từ sau lưng ra, tôi dùng ma pháp để tạo ra ngọn lửa lớn bọc cả hai lưỡi kiếm. Và dù đang cầm cả hai thanh kiếm rực lửa có nhiệt độ cao tới nỗi nung được cả sắt trên tay, nhưng tôi vẫn không cảm thấy gì, ngoài việc viên ngọc được gắn trên thanh thánh kiếm đang dần triệt tiêu ngọn lửa của tôi.
-Kyaaaa!
Vung mạnh hết cỡ hai thanh kiếm về hướng trước mặt, tôi tạo ra một "đường lửa" hình chữ X bay về phía Ma Vương. Nhưng dù cho chiêu đó có mạnh cỡ nào thì hắn chẳng mảy may thèm nghĩ đến việc né, mà chỉ đơn giãn là giơ tay phải lên đỡ như thể nhiệt độ kia không là gì.
Đùa chắc?
Gác lại những suy nghĩ thán phục về sức mạnh của Ma Vương, nhân cơ hội tên bán quỷ đang mải "chơi đùa" với ngọn lửa kia, tôi sử dụng tốc độ tia sét của mình để vòng ra sau lưng hắn. Và đương nhiên, vì đã có lượng ma lực lớn từ Long Nhãn trợ giúp nên tôi cũng không cần quan tâm về việc bản thân có thể gãy xương khi vừa tăng tốc vừa xoay người nữa.
Không chần chừ thêm một giây, tôi đâm thanh kiếm của mình về phía khuôn mặt của kẻ đáng ghét kia. Khoảnh khắc thanh kiếm tiến tới sát mặt hắn thì cũng là lúc bản thân sử dụng phép bộc phá, bắn ra một cột lửa dài và nhấn chìm cả đầu hắn trong nó.
Trúng rồi!
Nhưng cái niềm vui sướng của tôi không kéo dài được lâu khi cái giọng đầy mỉa mai của hắn vang lên.
-Là người sở hữu Long nhãn mà ngươi đánh kiểu này sao? Yếu đuối đến độ đáng thương đấy.
-Không thể nào...
Chỉ trong tích tắc, hắn đã xoay người lại và dùng tay trái để cầm lưỡi kiếm của tôi. Và tại khoảng không giữa mũi kiếm của tôi với con mắt trái của hắn, từ lúc nào không hay, hắn đã triệu hồi một vòng tròn ma pháp nhỏ để bảo vệ toàn bộ phần đầu của mình khỏi vụ nổ.
-Trả lại cho ngươi này, tên nhóc yếu ớt.
Chỉ bằng việc xoay lòng bàn tay phải, Ma Vương đã biến phần lửa vừa nãy trở thành hắc hoả và đập về phía tôi như ném một quả bóng. Có lẽ lúc đó bản thân không buông thanh kiếm của mình ra và nhảy lùi về, thì lúc này tôi đã thành món "người nướng" rồi.
-Ngươi thực sự khiến ta thất vọng đó. Không biết cách vận dụng sức mạnh thật sự của Long nhãn thì ngươi vẫn chỉ là một tên nhóc tầm thường thôi.
"Sức mạnh thật sự?" Tôi thầm hỏi bản thân ý của Ma Vương là gì, nhưng chỉ mới gia tăng lượng ma pháp của mỗi phép lên thôi mà cũng đủ khiến cơ thể dần đạt ngưỡng sử dụng, thì tôi cũng không muốn biết vào ngay lúc này.
-Kiếm của ngươi đây...
Không hiểu vì sao, đột nhiên hắn tung lại cho tôi thanh kiếm của mình, cái điều "mơ cũng không thấy này" thực sự khiến đầu tôi quay như chong chóng và tự hỏi đây còn là Ma Vương hùng mạnh và đáng sợ nữa không.
-...ngươi quá yếu. Đánh với ngươi quả thực chỉ phí thời gian.
-...
-Sao ngươi lại cười?
-Có lẽ ngươi sẽ muốn nhìn xuống chân mình đấy.
-Hử?
Giây phút mà hắn ngúi nhìn xuống con dao mà tôi đã găm tại đó vừa nãy cũng là lúc bẫy ma pháp hệ Lôi của nó được kích hoạt. Hàng loạt tia sét được phóng ra từ con dao đó đã thực sự khiến cơ thể hắn bị tê liệt và trao cho tôi cái cơ hội "ngàn năm có một".
-C...cái...gì?
-Chịu thiêu đi, Ma Vương!
Cắm mạnh thanh kiếm của mình xuống đất, tôi niệm phép và tạo ra một cột lửa lớn bùng lên tại nơi hắn đứng. Và ngay sau khi cột lửa đó vụt tắt, thì cũng là lúc tôi thấy hắn chao đảo và ngã khuỵu.
-Tuyệt...ặc!
Vốn định làm một động tác gì đó để ăn mừng thành quả to lớn này, nhưng các nhóm cơ của tôi đang liên tục biểu tình và gào thét lên từ "đừng". Do đó tôi cũng đành chấp nhận việc chỉ đứng im và chống tay lên kiếm như một ông lão 70 tuổi. Và vì bản thân vừa ho ra máu, cũng như hai mắt đang ngày càng cảm thấy nhức nhối nên tôi cũng hiểu rằng mình sắp chạm tới giới hạn.
-Ha...ha...cuối cùng thì ngươi cũng khiến ta cảm thấy đau.
-...cái quái...?
Trước sự kinh hãi tột độ của tôi, Ma Vương đứng dậy như thể bản thân chỉ vừa làm một giấc ngủ ngắn và cởi bỏ hết bộ giáp đã bị cháy xém ra.
-Kazuto, ta cho ngươi ba lựa chọn, tiếp tục đánh với ta, thì ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây, hoặc cút khỏi đây và rời bỏ cuộc chiến này như một tên hèn nhát, hoặc...
Hắn mỉm cười, một nụ cười chứa đầy sự thích thú và xảo trá.
-...phục tùng ta, và chúng ta sẽ đưa thế giới về cái trật tự tự nhiên vốn có của nó.
Đã hơn năm phút trôi qua kể từ khi anh hai của cô bắt đầu ngồi thiền như thế này. Dù rất muốn mở lời hỏi rằng anh vừa đi đâu, nhưng cô cũng không muốn phá vỡ sự tập trung của anh.
-Nè Yumi, rốt cuộc Rin đang làm gì vậy?
-Ưm...mình cũng không rõ lắm, mình chỉ biết là...anh ấy thường làm vậy mỗi tối tại phòng riêng thôi.
-Hể...vậy để tớ hỏi.
-A, đừng mà.
Dù đã kiên quyết không cho lại gần và kéo áo cậu, nhưng cô vẫn không tài nào ngăn được "sức mạnh" từ sự tò mò của Kaito.
-Ê, Rin, cậu làm cái quái gì vậy?
-...
-Này, trả lời tớ đi chứ.
-Bọn chúng đang đến.
-Hả? Cái gì đang đến c...
-Rầm!
Trong sự kinh hãi của tất cả, một phần trần của hầm trú ẩn rộng lớn này đã rơi xuống và đè bẹp một phần năm dân số ở trong này, cũng như chặn toàn bộ lối ra khỏi đây. Nỗi sợ hãi còn tăng lên gấp bội khi mà hàng trăm con quái vật bắt đầu vượt qua đống đổ nát và lao xuống tấn công mọi người.
Chỉ trong giây lát, một trong bốn nơi tưởng chừng an toàn nhất vương quốc, hầm trú ẩn phía Bắc, đã hoàn toàn trở thành một bãi chiến trường.
Việc dòng người giẫm đạp lên nhau để tháo chạy, cộng với bị áp đảo về số lượng, nên những người lính ở dưới này cũng khó lòng mà bảo vệ được mọi người. Và dần dà, chính họ cũng trở thành những