Năm 850 - Thành Rose
Có lẽ trong đám chỉ có Christa là biết cánh tay Dove vẫn còn chưa khỏi hẳn. Chỉ mới một tuần trước còn đang bó bột, hôm nay đã tự ý tháo ra và dùng bộ cơ động rồi. Ban nãy, nếu không phải nhờ bàn tay lành lặn sử dụng dao thành thục để thoát khỏi con titan kia thì Dove cũng đã không còn sống đến tận bây giờ. Christa rất giận mà cũng rất thương cho Dove đành kéo cô ra nơi nào đó xa xa vì tới giờ, lũ titan vẫn còn rất đông. Christa vừa đi được vài bước thì một con titan loại mười hai mét đã ló mặt ra khỏi đống gạch đổ nát. Nó nhìn cô như thể cô là bữa ăn sáng sớm của nó và với tay bắt lấy cả cô và Dove. Nhưng có lẽ đây chưa phải là ngày chết của cô. Eren đã sớm phóng tới bằng bộ cơ động và kết liễu con titan háu ăn. Cậu chạy đến và giúp Christa đỡ Dove về nơi an toàn. Ngay sau đó, Mikasa, Jean, Armin và chị Hanji đã có mặt để giải nguy cho đám nhóc bị titan bao vây. Ai cũng đã an toàn trở về, chỉ có Ymir là mất đi một cánh tay và chân. Các Trinh sát khác lần lượt có mặt và khiêng Ymir về bằng cáng.
Họ đóng trại ở trên phía tường thành. Dove cũng may mắn được đưa lên đấy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ. Khi còn đang được bàn tay của Christa chăm sóc, Dove đã cảm thấy đỡ mệt hơn rất nhiều. Nhưng khi tỉnh dậy, Dove đã thấy Christa không còn đó nữa. Cô đã đứng dậy từ khi nào và chăm chú nói chuyện với chị Hanji. Lơ mơ, Dove cũng nghe được cả hai đang nói đến chuyện gì.
- Vậy ra tên của em là Historia à?
- Dạ vâng.
- Vậy...
Câu chuyện của hai bọn họ vẫn còn tiếp diễn nhưng tiếng nói của Ymir - người nằm ngay kế bên Dove đã không để cô nghe hết được lời của chị Hanji:
- Này, ổn chứ?
- À, ổn. Tôi không nghĩ cậu là Titan đấy. - Dove thều thào.
Ymir bật cười nhưng sau đó rên lên một tiếng vì cơn đau:
- Lạ lắm sao?
- Phải. Mà Ymir này, có điều này tôi luôn muốn hỏi cậu. Cậu có biết ai tên Ashley không?
Khi hỏi Ymir, Dove không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời nào từ cô. Không ngờ, Ymir đáp lại:
- Có nhiều người tôi quen tên như vậy.
- Có ai có nốt ruồi ở đuôi mắt trái không?
-... - Ymir trầm ngâm một lát - Có một người. Bà ta hình như là người của quân Cảnh vệ. Từng gặp hai lần. Bà ta có khuôn mặt rất đáng nhớ, rất đẹp.
Dove tròn mắt ngạc nhiên. Cô vội vùng dậy, quay ngay sang hỏi Ymir:
- Cảnh vệ ư? Giờ bà ấy ở đâu?
- Không biết. Cách đây năm năm rồi. Tôi cũng không nhớ.
Cô định nói gì thêm nữa với Ymir nhưng tiếng động lớn như sấm sét đã làm cả hai dừng cuộc nói chuyện lại. Dove ngơ ngác nhìn quanh rồi sửng sốt khi trước mặt cô bây giờ chính là con Titan Thiết Giáp và Đại Hình mà cô không bao giờ tưởng tượng đến.
Dove không bình tĩnh được. Cô bắt đầu luống cuống rồi rời khỏi cáng, mặc cho cánh tay vẫn còn rất đau nhói, Dove cứ lùi dần về phía sau và suýt chốc nữa rơi khỏi bờ tường. Là Ymir đã khéo léo kéo cổ áo Dove lại trước khi cô tan xương nát thịt khi rơi từ độ cao năm mươi mét của bức tường.
- Này, thở đi đã, cậu sợ tái mặt rồi kìa. - Ymir phàn nàn.
Đôi lúc, hơi từ tay và chân của Ymir làm Dove không nhìn thấy gì ở phía trước. Cô chỉ nghe thấy tiếng gào lớn của Titan Eren và Titan Thiết Giáp. Cô muốn biết tình hình bên ấy nhưng lại chẳng dám tiến đến, nỗi sợ bị ăn thịt cứ thế xâm chiếm trái tim cô.
- Tôi... thật hèn nhát, đúng không?- Dove nhìn Ymir với bộ mặt rầu rĩ.
- Còn tùy vào việc cậu nghĩ sao về bản thân. Ai cũng có lúc hèn nhát, yếu đuối nên đừng quá thất vọng đến vậy. Nếu không muốn trở thành kẻ mà cậu luôn sợ hãi thì hãy tiến lên đi.
Ymir nói đúng. Có lẽ ai cũng có lúc yếu đuối và sợ hãi, đó là thứ rất bình thường. Điều quan trọng hơn cả là đừng bao giờ để nỗi sợ lấn át ý chí. Dove đã từng rất sợ lũ titan, và giờ cũng vậy. Nhưng cô đã từng một
thân một mình xuyên qua khu rừng cổ thụ để gặp Đoàn trưởng Erwin và trở thành một Trinh sát tập sự. Vậy nên dù có hơi chần chừ nhưng Dove vẫn cứ tiếp tục tiến lên trước. Cô biết đây không phải là một quyết định sáng suốt và mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng Dove đã nợ những người đồng đội quá nhiều, giờ là lúc để cô giúp đỡ họ.
Dove vừa bước đến với cánh tay bị thương đã nghe thấy tiếng gào lớn của Titan Thiết Giáp trước mặt mình. Cô chỉ kịp đoán rằng hai kẻ phản bội mang tên Đại Hình và Thiết Giáp này chính là Bertholdt và Reiner, kẻ đã cùng Annie gϊếŧ chết Marco thì thân của Titan Đại Hình - thứ đang nằm ngay trên bờ tường đã đổ nhào xuống, kéo theo cả người Dove xuống phía dưới.
Từ độ cao năm mươi mét, Dove rơi xuống nhanh không tưởng. Cô cố gắng nhìn những khuôn mặt quen thuộc phía trên bờ tường thay cho lời từ biệt của mình rồi từ từ nhắm mắt lại. Hơi nóng từ thân của Titan cứ thế bao phủ và nuốt lấy Dove vào trong lòng của nó. Không còn ai phía trên là nhìn thấy Dove và kể cả những kẻ phản bội phía bên dưới cũng không thể thấy được những con người trên bờ tường. Đó cũng là cơ hội để chúng chạy thoát khỏi sự vây bắt của những Trinh sát.
*
Năm 850 - Nơi đóng quân
Levi bước đi khập khiễng quanh phòng làm việc. Tuy công việc vẫn còn chờ anh để giải quyết nhưng tâm trí anh cứ rối như mớ tơ vò, không thể tập trung vào các chồng giấy hỗn độn kia được. Cứ nghĩ đến lúc Dove bỏ đi mà không giải thích là anh lại trở nên bực bội hơn bao giờ hết. Chỉ cần cô trở về, anh sẽ mắng cô một trận ra trò. Vậy mà chờ đợi rất lâu rồi, anh vẫn chưa thấy khuôn mặt quen thuộc của cô đâu, cả tin tức của các đồng đội cũng vậy. Mãi cho đến khi trời sáng, một trinh sát mới chạy về báo tin rằng Titan Đại Hình và Titan Thiết Giáp đã lộ mặt, chúng đã bắt Eren đi và gϊếŧ gần một nửa số người trong đội Trinh sát, danh tính của những người này đều đã được xác định.
Levi sốt sắng đi tới, lên tiếng hỏi:
- Có danh sách những người đã hy sinh không?
- Dạ đây ạ. - Một người trinh sát kính cẩn đưa lên cho Levi.
Anh vội cầm lấy tờ giấy, đọc kĩ từng dòng một. Trong ấy có rất nhiều người là đồng đội của anh, là những người từng kề vai sát cánh với anh trong mọi trận chiến phía bên kia bức tường mà nay đã bị chính những kẻ phản bội sát hại. Và điều anh không mong muốn đã xảy ra. Cái tên cuối cùng xuất hiện trên danh sách không ai khác chính là Dove.
- Dove, cô gái ấy chết rồi sao? - Anh hỏi, giọng đều đều.
- Dạ phải. - Người trinh sát khác cạnh đó trả lời - Khi Titan Đại Hình đổ xuống đã kéo theo cô gái tên Dove này xuống theo và khi chúng tôi xuống đến đó thì... cô ấy chỉ còn là cái xác chết cháy.
- Sao các cậu chắc chắn là như vậy? - Levi hoài nghi.
- Vì trên xác cô ấy có để lại thứ này ạ. - Người ấy đưa cho anh sợi dây chuyền ngọc lục bảo mà Dove vẫn thường hay đeo.
Anh giật lấy sợi dây rồi đi khỏi đó. Mọi người chỉ để ý thấy khuôn mặt cau có thường thấy của Levi khi anh rời đi nhưng không ai biết rằng bàn tay anh đã nắm chặt lấy sợi dây chuyền với một sự thất vọng tột cùng.
"Tôi không nghĩ sẽ để Dove chết, nhưng mà các cô biết đấy, Dove phạm quá nhiều sai lầm để có thể sống hết đời này. Cô ấy sẽ "bắt đầu một cuộc sống mới". Chỉ khi chia ly ta mới biết thế nào là yêu.
Nếu tình cảm dành cho Dove đủ lớn, Levi sẽ giúp Dove tìm mẹ, ngay cả khi Dove đã chết. Đó là lời thề và nội dung của chương tiếp theo: Dove Đã Chết. Chúc các cô đọc truyện vui vẻ".
Truyện convert hay :
Đừng Nháo, Mỏng Tiên Sinh!