Đường Mật bất ngờ: "Anh để em nhận số tiền này sao? ”
"Ừm, em cũng là nữ chủ nhân của nhà chúng ta, nữ chủ quản tiền nam chủ kiếm tiền, về sau sự việc trong nhà đều do em xử lý, tiền bạc này tự nhiên cũng nên do em chưởng quản."
Đường Mật vẫn có chút không dám tin: "Anh không sợ em mang tiền bỏ trốn sao? ”
Tần Mục hỏi ngược lại: "Em không có quan hệ dẫn đường, thậm chí ngay cả hộ tịch cũng không có, em có thể trốn đi đâu? ”
Là vậy!
Đường Mật hiện tại chính là một dân đen bị lừa bán, ở Tần gia còn có thể ăn no mặc ấm, nếu rời khỏi Đông Hà Trang này, nàng chỉ có thể trở thành lưu dân ăn mày, khắp nơi ăn xin kiếm sống.
Nàng chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu, tròng mắt đảo qua, thăm dò hỏi: "Vậy anh có thể giúp em đi tìm Tứ Lang lấy khế ước bán thân không? ”
Khế ước bán thân? Tần Mục không rõ nguyên nhân.
"Lúc trước em bị người ta bán cho Vương gia, bị ép ký khế ước bán thân với Vương gia, hiện tại khế ước bán thân bị Tứ Lang lấy đi."
"Như vậy đi " Tần Mục không có suy nghĩ nhiều, gập đầu đáp ứng, "Quay đầu anh đi giúp em cầm tới.
”
Đường Mật cao hứng nở nụ cười: "Cảm ơn Tần đại ca! ”
Bộ dáng nàng cười rộ lên phi thường đáng yêu, sáng ngời sáng lạn như hoa mặt trời, làm cho Tần Mục có chút thất thần.
Cô vợ nhỏ này, thật sự là càng nhìn càng đẹp.
Đường Mật thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, nhịn không được sờ mặt mình: "Trên mặt em có thứ gì bẩn không? ”
"Không có" Tần Mục như không có việc gì thu hồi tầm mắt, "Anh đi ra ngoài mua chút lương thực, rất nhanh liền trở về, em cùng Tứ Lang an tâm ở nhà chờ anh.
”
"À."
Tần Mục mang theo một lượng bạc một mình đi ra ngoài.
Đường Mật mang theo hà bao đi khắp phòng, muốn tìm một nơi tốt để giấu tiền.
Bảy lượng bạc, đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, nàng không dám đặt ở trên người, nhất định phải tìm một nơi an toàn giấu đi mới được.
Cuối cùng nàng tìm thấy một lỗ chuột ở góc tường bên cạnh tủ, nàng bọc bạc trong vải, nhét nó vào bình gốm, cẩn thận niêm phong và sau đó nhét vào lỗ.
Nàng dùng sức đẩy tủ về phía trước, vừa lúc che khuất lỗ chuột.
Tốt, nó rất an toàn!
Đường Mật thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu sau, Tần Mục liền trở về, trong tay còn mang theo nửa túi bột ngô.
"Thời gian đã quá muộn, chỉ có thể mua được chút lương thực này, ngày mai anh phải đi trấn mua thêm chút gạo" Tần Mục vừa nhào bột vừa nói chuyện " Em ngày mai cùng anh đi trấn đi.
”
Đường Mật có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức lại cao hứng lên.
Sau khi nàng xuyên qua, vẫn luôn ở nhà, lần duy nhất ra ngoài vẫn là hôm nay đi Vương gia đòi tiền.
Ngày mai nếu như có thể đi trấn một chuyến, vừa vặn có thể hiểu thêm kiến thức bên ngoài là tình huống gì.
Nàng gật đầu mạnh mẽ: "Được! ”
Thấy nàng cao hứng, Tần Mục cũng vui vẻ, nhưng anh là người nghiêm túc quen rồi, mặc dù trong lòng thoải mái, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Đường Mật xâu tay áo lên: "Để em nấu cơm đi.
”
"Không cần, em đi nghỉ."
Đường Mật chỉ chỉ đông phòng: "Lúc em nấu cơm, anh có thể đi tìm Tứ Lang nói chuyện.
”
"Nói cái gì?"
Đường Mật nhìn chằm chằm vào anh.
Tần Mục bị nhìn thấy ngượng ngùng, anh quay mặt ra, đồng thời cũng hiểu được dụng ý của nàng: "Em là nói chuyện bán thân khế ước sao? ”
"Ừm!"
"Được, anh đi tìm đệ ấy." Tần Mục rửa tay sạch sẽ, sải bước đi ra khỏi bếp.
Đường Mật nhìn theo anh đi vào đông phòng.
Sau khi cửa phòng đông bị đóng lại, người ngoài nhìn không thấy bên trong là tình huống gì, Đường Mật chỉ có thể thu hồi tầm mắt, xoay người lục lọi trong phòng bếp.
Gia đình nghèo, không có gì tốt, cuối cùng chỉ tìm thấy một số táo tàu.
Đường Mật rửa sạch táo tàu, lấy thịt táo ra nghiền thành bột, cho vào bột ngô rồi thái miếng, sau đó cho vào nồi hấp chín.
Nàng rửa sạch lá khoai lang và dây bí ngô, thêm một ít dầu và muối, kết hợp với hai món ăn kèm.
Chờ sau khi món ăn làm xong, mùi thơm của bánh ngô táo tàu cũng đã phiêu phiêu hương.
Đường Mật mở nắp nồi ra, nhìn bánh ngô trong suốt, cảm giác vui sướng.
Nàng vừa xoay người, liền nhìn thấy Tần Lãng trốn ở ngoài cửa, đang thò đầu nhìn vào trong bếp.
Đệ ấy bị mùi thơm của bánh ngô táo tàu câu lại.
Đường Mật thấy đệ ấy thèm đến không ngừng nuốt nước miếng, cười vẫy vẫy tay với đệ ấy: "Ngũ Lang, mau