Tần Mục đem thùng tắm đã làm xong chuyển vào trong phòng, trong sân còn dư lại một chút vật liệu góc cạnh.
Đường Mật nhặt lên một tấm ván gỗ, đặt bên cạnh cánh cửa khoa tay múa chân hai cái, miệng hỏi: "Tần đại ca, có thể ở chỗ này thêm một tấm ván gỗ không? ”
Tần Mục khó hiểu: "Thêm ván gỗ làm gì? ”
Đường Mật vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Nếu như ở chỗ này thêm một khối ván gỗ, chẳng khác nào bổ sung cho ngưỡng cửa thêm một sườn dốc nhỏ, tăng đệm cho xe lăn trượt, thuận tiện cho xe lăn ra vào.
”
Vừa nghe lời này, Tần Mục lập tức hiểu được: "Nàng là vì Tứ Lang sao.
”
Tần Vũ trong phòng đang chuẩn bị đẩy cửa sổ ra, vừa vặn nghe được những lời này của đại ca, anh lập tức dừng động tác, yên lặng nghe hai người bên ngoài nói chuyện.
Đường Mật thản nhiên đáp: "Đúng vậy, Tứ Lang ngồi xe lăn, ra vào rất bất tiện, chiếu cố anh nhiều một chút cũng là chuyện nên làm.
”
Nàng ấy là một người có ân oán rõ ràng.
Mặc dù nàng rất chán ghét Tần Vũ giữ chặt khế ước bán thân không buông tay, đồng thời cũng cảm kích anh vì nàng làm quần áo và trị bệnh.
Hiện tại điều kiện có hạn, nàng không cho được bao nhiêu hồi báo, chỉ có thể bắt đầu từ một ít chuyện nhỏ trong cuộc sống, tận khả năng giúp anh, để trả nợ nhân tình của anh.
Về phần khế ước bán thân...
Nàng chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, nàng chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để có được nó trở lại!
Tứ Lang thân thể yếu ớt nhiều bệnh, các huynh đệ đều rất chiếu cố anh, nhưng dù sao bọn họ cũng là đại nam nhân, cho dù có làm thế nào đi nữa, rất nhiều chi tiết vẫn không cẩn thận như nữ nhân.
Bình thường Tứ Lang ít xuất hiện, tỷ lệ ra ngoài cơ hồ bằng không, cho nên cũng không ai nghĩ tới muốn cải tiến ngưỡng cửa một chút.
Ngược lại Đường Mật tới không được mấy ngày, liền lập tức nghĩ đến điểm này.
Tần Mục không nói hai lời, bắt tay vào cải tạo tất cả các ngưỡng cửa trong nhà.
Anh làm việc rất gọn gàng và nhanh chóng thêm các tấm ván gỗ vào mỗi ngưỡng cửa như một sườn dốc.
Đường Mật còn cố ý đẩy Tứ Lang ra khỏi phòng, thử sườn dốc ở ngưỡng cửa.
Độ dốc vừa vặn thích hợp, xe lăn khi rơi xuống đất phi thường ổn định, bình thường cho dù không có người hỗ trợ, chỉ dựa vào một mình Tứ Lang, cũng có thể tự mình chuyển động xe lăn vượt qua ngưỡng cửa ra khỏi phòng, so với trước kia thuận tiện hơn không ít.
Đường Mật cảm thấy rất hài lòng, nhưng ý kiến của người trong cuộc quan trọng hơn.
"Tứ Lang, anh cảm thấy ngưỡng cửa trong nhà sau khi sửa lại như vậy có phải thuận tiện hơn nhiều hay không?"
Tần Vũ chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền chuyển động xe lăn, cũng không quay đầu lại mà vào phòng.
Đường Mật muốn đuổi theo hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, chân còn chưa bước vào, cửa phòng đã bị người từ bên trong đóng sầm lại.
Mũi nàng chạm vào cửa một cái rõ đau.
Vừa rồi tốt lắm, sao vừa chớp mắt liền trở mặt? Vui buồn vô thường như thế, người này sợ không phải là mãn kinh sớm chứ!
Đường Mật xoa xoa mũi, xoay người rời đi.
Tần Vũ trong phòng ngồi trên xe lăn, khuôn mặt thanh tuấn ẩn giấu trong bóng tối.
Anh không phải đang tức giận với Đường Mật, mà là đang tức giận với mình.
Điều kiện trong nhà không tốt, anh chẳng những không giúp được gì, còn một mực kéo chân sau của mọi người trong nhà, những cánh cửa cải tiến kia, giống như là lúc nào cũng nhắc nhở anh ——
Anh là một thằng quái dị!
Những người khác có một cơ thể khỏe mạnh, chỉ có anh ngay cả ra khỏi cửa cũng cần giúp đỡ.
Anh như vậy, còn làm sao đi chiếu cố vợ?!
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, Tần Vũ liền tỉnh táo lại.
Bắt đầu từ khi nào, Đường Mật ở trong lòng anh chiếm cứ địa vị trọng yếu như vậy?
......
Từ sau khi Đường Mật rơi xuống nước sinh bệnh, nàng vẫn luôn ở trong đông phòng, vì có thể làm cho nàng có một môi trường yên tĩnh nghỉ ngơi.
Hiện giờ nàng đã khỏi bệnh, Tần Liệt đề nghị cho nàng ở lại tây phòng.
Đường Mật đối với chuyện này cũng không sao cả.
Ban ngày nàng chọc Tần Vũ tức giận, ngượng ngùng lại dựa vào trong phòng anh, cũng đã đến lúc trả lại phòng cho anh.
Dù sao Tần Mục đã trở về, có anh ấy ở bên cạnh nhìn, Tần Liệt cái gì cũng không làm được.
Nàng nhận lời rất sảng khoái.
Tần Liệt đặc biệt cao hứng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Mật chạy đến đông phòng, nói chuyện này với Tần Vũ.
"Tối nay ta trở về tây phòng ngủ, sau này phòng này sẽ trả lại cho anh."
Tần Vũ cái gì cũng không nói, yên lặng đem một bộ quần áo mới đặt ở trước mặt nàng.
"Cầm đi."
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Đường Mật không chú ý tới biểu tình trên mặt anh biến hóa, nàng đưa tay nhận lấy quần áo vải lanh,