“Chúc Nhi sinh nhật vui vẻ.” Năm lớp sáu, Quang Vinh tặng Yến Nhi một hộp bút chì màu. Vì anh thấy cô hay vẽ.
Năm lớp bảy, anh tặng cô một cuốn sách tản văn về tình bạn. “Sinh nhật vui vẻ Nhi ha.” Vì anh muốn tình bạn này cũng bền chặt như những gì cuốn sách nói tới.
Năm lớp tám, anh tặng cô một đôi giày. “Happy Birthday Nhi.” Vì anh thấy giày cô mang đã cũ.
“Chúc mừng sinh nhật.” Năm lớp chín, anh tặng cô một cặp vợt cầu lông. Vì anh thấy cặp vợt của cô không tốt.
Năm lớp mười, anh tặng cô một chiếc đồng hồ nhỏ xinh, như thể anh muốn nói, anh vẫn sẽ mãi ở bên cô dù thời gian không ngừng chảy. “Sinh nhật vui vẻ nhé Nhi.”
Năm lớp mười một, anh tặng cô một chiếc áo khoác, vì anh muốn đem sự ấm áp tới bên cô giữa mùa đông lạnh lẽo. “Chúc Nhi sinh nhật vui vẻ.” Nhưng cũng lúc đó, thằng khốn Nhật Minh cũng xuất hiện.
“Tặng Nhi này.” Nhật Minh tặng một hộp kẹo mút Chupa Chups, vì anh biết cô rất thích ăn nó khi đọc truyện.
Yến Nhi khẽ cười. “Cảm ơn Vinh.” Cô quay sang Nhật Minh. “Cảm ơn Minh nhé.” Sao anh ta biết cô thích kẹo mút nhỉ, cả một hộp thế này, muốn cô sâu răng à.
Không thấy Yến Nhi cười với gã Nhật Minh, Quang Vinh cảm thấy khá vui khi biết rằng, vị trí của mình tất nhiên đã hơn hẳn hắn ta. Sinh nhật mà tặng kẹo, chả ra thể thống gì cả.
Đến năm lớp mười hai, anh định tặng cô chiếc vòng tay, nhưng thể muốn nói anh và cô là một cặp, quấn chặt bên nhau không thể tách rời. Nhưng khi mang quà đến phòng, Yến Nhi đã đi chơi với thằng già mất nết tên Dũng, điều đó khiến anh bực bội muốn ném chiếc vòng đi.
Những năm sau đó, anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của cô, vẫn muốn nhắn tin, gởi quà chúc mừng nhưng lại không thể. Vì lần cuối cùng cô gặp anh, cô đã nói không muốn nhìn thấy anh nữa.
“Nhi nói chuyện với Vinh một chút được không?” Anh năn nỉ.
Yến Nhi liếc mắt. “Không, Nhi chả có gì để nói với Vinh cả.” Một con người xấu tính, bạo lực, lưu manh khiến cô không muốn gần.
Đứng giữa sân trường, anh thật sự như muốn hét lên. “Tại sao? Vinh đã làm gì sai chứ?”
Cô không rảnh để đôi co, nên tiếp tục nhắm thẳng hướng ký túc xá mà lao tới.
Anh đuổi theo, đón đầu chặn cô lại. “Tất cả những gì Vinh làm, đến giờ Nhi vẫn chưa hiểu sao?” Anh muốn tốt cho cô, không muốn cô bị kẻ khác lợi dụng, lừa phỉnh tình cảm.
Bị chắn đường, cô liền nhích sang trái để đi, nhưng Quang Vinh vẫn nhích theo để ngăn cô lại. “Ừ, Nhi không hiểu.” Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh giải thích. “Tất cả đều là vì Nhi.”
Cô cảm thấy mắc cười. “Nhi đâu mượn. Vinh tránh ra đi.” Cô đẩy anh sang một bên và bước đi.
Anh như chết lặng khi thấy cô phũ phàng như vậy. “Hắn ta thì có gì tốt?” Anh nắm chặt tay lại vì căm phẫn. Không thấy cô trả lời, anh càng điên tiết lên. “Vinh thua hắn ta ở điểm nào chứ?” Anh lao tới, nắm tay cô giật lại.
Cô tức đến mức hết chỗ nói kia mà. “Anh ấy không xấu tính như ông.”
“Xấu tính?” Anh không tin vào tai mình. “Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc thì Nhi vẫn không hiểu Vinh?” Anh lo lắng cho cô, anh quan tâm, thương yêu cô như vậy, thế mà trong mắt cô, anh lại là người xấu tính. Nỗi đau này ai thấu, sự tổn thương này ai hay.
Tại sao cô phải hiểu, cô trợn mắt ra lệnh cho anh. “Thả tay tôi ra.” Lần đầu tiên cô thấy mình nổi giận như vậy.
“Tất cả những gì Vinh làm, đều là vì Nhi cả.” Anh lặp lại trong cay đắng.
Có một bài, ca hoài không thấy chán sao. Đều là vì cô, đừng chơi bài đổ thừa tật xấu của mình cho người khác chứ.
“Vinh yêu Nhi bao nhiêu năm như vậy, Nhi còn không rõ sao. Tại sao Nhi lại chọn hắn chứ?” Anh yêu cô nhiều năm như vậy, cuối cùng cô lại chọn một kẻ chỉ vừa gặp mặt không ra gì.
“Yêu ai là quyền của tôi. Cần gì phải giải thích cho ông. Tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.” Cô cố gắng giật tay mình ra khỏi nhưng không được. Quang Vinh đang bóp chặt tay cô, như thể không quan tâm đến sự đau nhói cô đang gặp phải. Chỉ một hành động vũ phu như vậy, đã minh chứng cho sự lựa chọn rất đúng của cô.
Mắt anh bắt đầu cảm thấy cay cay. “Nhi ghét Vinh đến vậy sao?”
Cô gật đầu. “Ừm, tôi ghét ông đấy. Thậm chí tôi còn không muốn nhìn thấy mặt ông nữa kia.” Cô nghĩ đến lúc phải làm rõ chuyện này. Cô không muốn dính líu đến Quang Vinh nữa. Cô sẽ block anh, sẽ chặn số, chặn tất cả mọi thứ.
Câu nói vừa dứt, anh liền bất giác thả lỏng cánh tay của cô ra. Bầu trời cảm xúc, linh hồn anh cũng vậy, mọi thứ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực, tình cảm vun đắp trong những năm qua, rốt cuộc đã trở thành vô nghĩa. Anh theo cô bao nhiêu năm như vậy, giờ lại bị vứt đi như một món đồ chơi hỏng. Rốt cuộc thì anh đã sai ở điểm nào, chẳng lẽ vì anh đã yêu cô.
“Lại là chia tay sau những lần không hiểu nhau. Tại vì thơ ngây bao nhiêu lần yêu vỡ nát nữa rồi.” Anh leo lên sân thượng của trường và ngồi hát trong sự thê lương. Bài hát “Anh Ơi Ở Lại” của ca sĩ Chi Pu không may lại hợp tâm trạng anh lúc này.
Anh nhớ lại ký ức ngày xưa, vào lần đầu anh gặp Yến Nhi. “Tại vì hôm mưa em đưa chiếc ô. Đã làm trái tim anh có cầu vồng.” Nước mắt anh rơi lã chã. “Mà cầu vồng chỉ có khi mưa vừa tan. Em cũng rời đi khi em hết yêu.”
“Vì sợ cô đơn nên anh mặc kệ đúng sai. Mặc kệ em có đưa đôi bàn tay ấm áp cho ai.” Hát đến đây, vì không chịu nổi sự đau thương trong lòng, anh liền đứng dậy đập vỡ cây đàn trên tay.
Hôm đó anh quyết định ra nước ngoài du học. Những năm tháng bên Mỹ, những tưởng thời gian và sự bận bịu sẽ khiến anh quên cô đi, nhưng sau cùng, hình bóng của cô vẫn vương vấn mãi trong tâm trí. Như bị dính phải bùa ngải, anh không có cách nào hóa giải được sự trói buộc này. Hình ảnh cô mắc kẹt trong cả giấc mơ lẫn đời thực, dày vò anh qua từng năm tháng.
“Chào Vinh.” Yến Nhi mở cửa đi vào.
Thoát ra khỏi hồi tưởng, Quang Vinh trở lại với thực tại. “Nhi ngồi đi.” Vì không thể hẹn được cô, anh bắt buộc phải dùng đến cách này.
Vì biết hôm nay là 21/12, là ngày sinh nhật của cô, nên tối qua anh đã nhắn tin cho cô để hẹn gặp. Kết quả là cô bảo mình bận. Hôm nay, tất nhiên là anh biết cô sẽ dành thời gian cho bạn bè, nên anh có hẹn thì cô cũng sẽ chối từ mà thôi. Nên sau một thoáng suy nghĩ, anh nhắn tin chúc mừng sinh nhật và hỏi cô có thể gặp nhau được không.
Yến Nhi hơi ngạc nhiên vì đây là lần thứ hai cô bị gọi lên phòng của tổng giám đốc. Bánh, kẹo, trái cây, nước ngọt sắp đầy lên bàn, Quang Vinh bảo cô có chuyện cần nói, liệu nó có liên quan đến sinh nhật của cô.
“Chúc mừng sinh nhật Nhi nhé.” Vừa ngồi xuống, anh đã nói ngay.
Cô gật đầu. “Cảm ơn Vinh.”
“Nhi dùng đi.” Anh chỉ tay vào kẹo Snickers cô thích.
“Được rồi Vinh ạ.” Nói thật là cô vẫn ngại. Vì cô sợ Ngọc Trân hiểu lầm khi mình cứ lên phòng gặp riêng Quang Vinh như vậy. Trân đã nói đang yêu Vinh kia mà. Hôm trước cô đã bị bắt gặp một lần rồi.
Thấy cô cứ đảo mắt nhìn quanh, dáng vẻ thì xa cách, anh bỗng chột miệng nói. “Nhi vẫn còn giận Vinh à?” Thật ra anh cũng muốn biết lòng cô hiện tại như thế nào.
Cô nhìn sững vào mắt Quang Vinh. “Đâu có.” Cô có giận gì đâu. Hay là hiểu lầm nào nữa đây.
“Nếu không giận, sao Vinh thấy Nhi có cảm giác như đang xa lạ, khó chịu với Vinh vậy?” Tuy không muốn hỏi, vì anh đang trong giai đoạn làm lành với cô, nhưng thật sự anh không chịu được cảnh này. Anh muốn giải quyết triệt để quá khứ để thoải mái đi đến tương lai.
Xa lạ, đúng rồi, cô cảm thấy rất xa lạ với