Có vẻ như ly rượu đã khiến Nhật Minh muốn nói nhiều. “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.” Anh chậm rãi nói. “Vào năm lớp tám, khi ấy tôi và hắn ta còn là bạn thân.” Lúc đó tất nhiên là hắn đã thích Yến Nhi rồi. “Ở cạnh trường, có một cây xoài trĩu quả, quả nào, quả nấy đều rất to.” Anh giơ bàn tay lên để minh họa. “Phải bằng như này vậy.” Thế rồi anh bắt đầu kể.
Tuy không biết chuyện gì nhưng Ngọc Trân cũng khá tò mò về chuyện xưa.
Thay vì trèo tường vào hái trộm, Quang Vinh lại vào nhà người ta, kính cẩn chào hỏi. Nhà đó có hai người con trai, gã lớn học cấp ba, gã nhỏ thì học cấp hai cũng ở trường Sky. Quang Vinh móc ra tờ hai mươi ngàn và bảo với gã lớn, rằng anh chàng muốn mua một trái xoài, chỉ đúng một trái.
Tất nhiên gã lớn không quan tâm đến cây xoài của nhà mình, lại được một đứa nhóc bỏ hai mươi ngàn ra để đổi một trái, thì dại gì gã ta từ chối. Thế là Quang Vinh trèo lên cây và hái đúng một trái xoài như đã giao kèo. Lễ phép chào ra về, Quang Vinh cắn thử một miếng và thật sự là cảm thấy quả xoài rất chua.
Vứt vào thùng rác và vào cửa hàng LifeMart mua một quả xoài khác, ngon hơn, ngọt hơn và tươi hơn. Ngày hôm sau Quang Vinh đem quả xoài qua lớp bên cạnh, anh chàng cho bọn nó và bảo rằng xoài này mình hái trộm. Chuyện cứ như thế, Quang Vinh bỏ tiền ra mua quả xoài ở nhà gã lớn, vứt vào thùng rác, ra cửa hàng tiện lợi mua quả khác và cho bọn lớp bên cạnh.
Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, đến khi thấy bọn lớp bên cạnh thèm ăn xoài và muốn nhiều trái hơn, thì Quang Vinh bắt đầu thay đổi chiến thuật. Thay vì mỗi ngày cho xoài, anh chàng bắt đầu kéo giãn thời gian. Có lúc hai, ba ngày, có lúc bốn, năm ngày mới cho một quả. Mục đích chỉ để gia tăng thêm sự thèm khát quả xoài và mong muốn nhiều hơn.
Tới một lúc thích hợp, Quang Vinh bảo bọn lớp bên cạnh, rằng hôm nay chủ nhà có cây xoài đã đi vắng, chiều nay có thể vào nhà họ hái trộm. Mặt khác, cũng giống như bọn lớp bên cạnh, Quang Vinh cũng áp dụng chiến thuật với gã lớn của nhà có cây xoài. Ngày nào cũng có đứa mang tiền đến cho mình, nhưng thời gian ngày càng ít xuất hiện. Có lúc bẵng đi một tuần mới thấy bóng dáng. Ngẫm ra cảm thấy bị mất một số tiền cúng hằng ngày, nên gã lớn quyết định phải hỏi lý do vì sao. Khi thấy Quang Vinh xuất hiện, nhưng thay vì vào nhà, gã lại thấy thằng nhóc đi thẳng nên liền chạy theo.
“Sao mấy bữa nay mày không mua xoài của tao?” Gã lớn hỏi.
Quang Vinh giả vờ ngây ngô. “Dạ, em cũng định mua rồi. Nhưng tụi bạn em ngày nào hái trộm xoài cũng đem lên lớp cho, nên em không cần mua nữa ạ.”
Thành công trong việc gieo rắc ý tưởng trộm xoài vào đầu gã lớn, Quang Vinh cười thầm trong bụng. Những bọn lớp bên cạnh cũng vậy, thay vì được một trái, cả bọn đều hỏi địa chỉ cây xoài ở đâu. Tất cả đều vì lòng tham muốn nhiều hơn, như những gì Quang Vinh đã dự liệu.
Chiều hôm đó, bọn lớp bên cạnh trèo vào nhà cây xoài để hái trộm. Bị mất một khoản tiền cúng hằng ngày, nên tất nhiên gã lớn ở nhà mai phục bọn trộm xoài. Kết quả gã lớn bắt được quả tang và đánh bọn lớp bên cạnh nhừ tử. Phụ huynh những người có con bị đánh, lập tức báo với nhà trường và cảnh sát. Thế là gã lớn bị cảnh sát tìm tới nhà để làm việc.
Nhật Minh lúc này nhìn Ngọc Trân. “Ngay từ đầu, đó không phải là vì cây xoài. Cũng không phải vì muốn trừng trị những đứa lớp bên cạnh, hay gã lớn học cấp ba. Vậy cô nghĩ mọi chuyện này là gì?” Thấy cái lắc đầu của Ngọc Trân, anh liền nói. “Tất cả là vì đứa nhỏ học cấp hai, em trai của gã cấp ba.”
Ngọc Trân cảm thấy khó hiểu. “Vì sao?”
“Vì đứa nhỏ đó ngày nào cũng trêu chọc Yến Nhi.” Anh nhếch môi cười. “Ngày cảnh sát tìm đến nhà. Hắn ta đứng trước cổng, một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm quả xoài nhai ngấu nghiến. Hắn ta nhìn thẳng vào đứa nhỏ mỉm cười, như thể hắn ta muốn nói cho thẳng nhỏ biết. Hắn có thể dễ dàng hủy hoại gia đình của nó như thế nào.”
Cuối cùng mọi chuyện cũng lại là vì Yến Nhi, Ngọc Trân đúc kết sau khi nghe xong.
“Một kẻ không quan tâm đến người khác. Sẵn sàng hủy hoại cuộc sống của họ, chỉ để quan tâm đến mục đích và lợi ích của mình. Vậy thì cô nghĩ hắn ta là loại người như thế nào?” Anh trả lời thay. “Nếu nói tới từ hèn hạ, thủ đoạn, hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất.”
Ngọc Trân nhếch môi cười. “Thế sao anh ta vẫn chưa hủy hoại ông?” Chả phải ông là chướng ngại ở bên cạnh Yến Nhi sao.
“Hổ không gầm, không có nghĩa rừng xanh vô chủ.” Anh phì cười. “Cô nghĩ hắn chưa từng chơi tất tay với tôi sao?” Ánh mắt anh biểu hiện đầy sự thách thức. “Hắn đã thử, nhưng tôi không phải là người chơi. Tôi là nhà cái. I never lose.” Anh nốc cạn ly rượu. “Hãy tránh xa hắn ta.” Anh khuyên nhủ. “Vì khi đến lúc cô trở thành quân cờ, hắn sẽ không ngần ngại để từ bỏ cô đâu.” Rồi anh bước đi vào nhà vệ sinh.
Ngọc Trân ngồi nhếch môi cười một mình. Xem ra mục đích tối nay của cô đã không thực hiện được rồi. Tên Nhật Minh đó bao năm qua cũng vậy, không bao giờ muốn bắt tay giao kèo. Ván game này, có lẽ sẽ phụ thuộc vào mình bản thân cô mà thôi. Những điều Nhật Minh nói, vâng, nó có thể đúng với bản chất của Quang Vinh, nhưng có một điều Nhật Minh không biết, đó là cô không quan tâm. Trong cuộc sống tựa như bàn cờ này, ai cũng là một quân cờ mà thôi, vậy tại sao lại không trở thành quân cờ lớn nhất. Nếu anh là quân vua, thì cô muốn trở thành quân hậu.
“Em trai.” Ngọc Trân gọi bartender. “Tính tiền hai ly này vào bàn bên kia luôn nhé.”
Bartender mỉm cười. “Dạ, ly của chị đã được anh kia mời.”
Ngọc Trân liền quay lại nhìn về phía Nhật Minh. Không ngờ bạn cô cũng là dân chơi nhỉ. Có hẳn rượu riêng cơ đấy, nhưng điều đó có nghĩa, Nhật Minh không phải lần đầu tới đây và cũng có thể là hội viên như Quang Vinh. Gã này giàu đến thế cơ à.
Sau khi đi vệ sinh xong, Nhật Minh quay lại chỗ ngồi. “Cho anh một ly nữa.” Anh chàng nói với bartender.
[Yến Nhi: Trân nói gì với anh vậy?]. Thấy đang nói chuyện với Ngọc Trân, nhưng anh bỏ đi mất, bỏ lại Ngọc Trân ngồi một mình. Cô sợ hai người có xích mích gì đấy.
Đọc xong tin nhắn, anh liền nhắn lại. [Nhật Minh: Cô ta muốn anh tán em, để cô ta tán Vinh].
[Yến Nhi: Gì vậy? Liên minh tình yêu à *icon cười chảy nước mắt*].
[Nhật Minh: Y luôn, anh cũng nghĩ vậy *icon cười chảy nước mắt*].
[Yến Nhi: Thế anh trả lời sao?].
[Nhật Minh: Anh bảo anh không thích. Và anh khuyên cô ta nên rời xa hắn ta].
[Yến Nhi: Anh khuyên như vậy người ta đâu chịu nghe. Người ta tưởng anh nói xấu crush của họ *icon buồn bã*].
[Nhật Minh: Anh chỉ muốn cảnh tỉnh cô ta thôi. Nhưng em nói đúng, nhìn vẻ mặt có vẻ không tin những gì anh nói].
“Cho hỏi, ghế bên cạnh có ai ngồi không?” Yến Nhi đứng sau lưng giả vờ hỏi.
Nhật Minh quay lại và khá bất ngờ khi thấy người yêu mình đang đứng sau.
Cô ngồi xuống bên cạnh. “Tôi có thể ngồi đây được chứ?”
“Được chứ.” Anh thấy cô đi tay không. “Em uống gì? À quên, Nhi uống gì?” Kêu nước ở đây luôn cho tiện, khỏi phải qua lại bên kia lấy, anh nghĩ vậy.
“Daiquiri.” Cô khẽ cười.
Anh liền nói với bartender. “Cho một cocktail Daiquiri.”
“Dạ, chị có muốn thử với vị dâu tây không?” Bartender giới thiệu cocktail Strawberry Daiquiri.
Cô cũng thấy thích nên liền đồng ý. “Được.” Cô quay sang nhìn anh. “Tôi không phải tên Nhi. Tôi tên Yến.” Cô tủm tỉm cười. “Còn anh tên gì?”
Thấy bộ dạng tinh nghịch của cô, anh liền diễn theo. “Tôi tên Nhật.” Anh giả vờ nghiêm túc. “Xin lỗi cô, tôi có người yêu rồi.”
“Thế người yêu anh đâu, mà anh ngồi đây một mình?” Cô vẫn muốn trêu anh.
Chống khuỷu tay lên bàn, anh quay sang nhìn cô. “Người yêu tôi ở đây.” Anh chỉ tay vào tim mình. “Thật sự tối nay cô rất đẹp, nhưng xin lỗi, tôi phải từ chối.”
“Thế người yêu anh không đẹp sao?” Cô cười gian xảo.
Anh biết cái bẫy này. “Không, người yêu tôi rất đẹp.”
Cô vội nhăn nhó. “Thế có nghĩa anh chê tôi xấu?” Tất nhiên là cô chọc anh rồi.
Bẫy việt vị rất tốt, nhưng anh cũng không phải dạng vừa. “Không, lúc nãy tôi đã bảo cô rất đẹp kia mà. Chỉ là không bằng người yêu tôi mà thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Ủa, Minh.” Một người đàn ông xuất hiện.
Nhật Minh quay lại. “Anh Tuấn.”
Yến Nhi cũng khá tò mò người đàn ông này là ai. Dáng người cao to, gương mặt điển trai, thanh tú, người khoác âu phục chỉnh tề, phong thái nổi bật lấn át những người xung quanh. Diễn viên, người mẫu, hay là luật sư chăng.
Quang Tuấn nói với những người đi cùng. “Mọi người đi trước đi.” Quang Tuấn ôm em