Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong dằn sự xao động trong lòng xuống.
Thân phận Quản Nam Thiên cho anh mặc dù tốt nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa vào chính anh.
Chỉ khi bản thân anh mạnh rồi thì thân phận này mới có tác dụng.
Nếu bản thân anh không lớn mạnh, thì thân phận này chỉ có thể bảo vệ anh một lúc, nhưng không thể bảo vệ anh cả đời.
Lúc này, điện thoại Trần Phong reo vang.
Người gọi đến là Thạch Phá Quân.
“Anh Thạch, sao rồi?”, sau khi nghe máy, Trần Phong trầm giọng nói.
“Có tin tức rồi”.
Giọng Thạch Phá Quân hơi trầm, khiến Trần Phong nghe xong thì lòng bất giác nặng trĩu: “Anh Thạch, nói đi, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi”.
Thạch Phá Quân gật đầu nói: “Mười phút trước có người gửi vào điện thoại của Sở Dật Phi một clip, clip hiển thị Uyển Thu ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm…”.
“Chúng nói mình là ai không?”, Trần Phong hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Không, chúng không tỏ rõ thân phận mình. Chúng chỉ nói, Lâm Uyển Thu là đời sau của Lâm đại tông sư, muốn Lâm Uyển Thu sống thì lấy Cực Đạo Chân Giải đến đổi”.
“Hiệp hội thương nhân Trung Hải nói sao?”, Trần Phong hỏi một câu, anh muốn biết thái độ của Hiệp hội thương nhân Trung Hải.
“Phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải bây giờ đã cãi nhau rầm trời vì chuyện này rồi, nhà họ Sở đồng ý giao Cực Đạo Chân Giải, nhưng nhà họ Tống và nhà họ Tần thì lại cật lực phản đối nhà họ Sở, phía nhà họ Uông… thái độ của họ không rõ ràng lắm, hiện tại vẫn chưa biết họ có suy nghĩ gì”.
“Tôi biết rồi”, Trần Phong hơi bực bội gật đầu, phải nói là việc này bây giờ rất khó nhằn, Cực Đạo Chân Giải là thứ có thể tạo ra tông sư võ đạo, hơn nữa ý kiến của bốn gia tộc lớn còn không thống nhất.
“Tiểu Phong, tạm thời cậu đừng nóng vội, sức ảnh hưởng của việc này rất lớn, nếu Lâm Uyển Thu thực sự là đời sau của Lâm đại tông sư, vậy phía Liên minh võ sĩ và Liên minh chiến đấu chắc sẽ tham gia ngay thôi, họ sẽ không ngồi yên nhìn Lâm Uyển Thu gặp chuyện”, Thạch Phá Quân trầm giọng nói.
Tông sư võ đạo cũng là con người, họ cũng sẽ sinh con đẻ cái, cũng sẽ có con cháu đời sau.
Mặc dù Lâm Thanh Đế đã biến mất trên đời gần 20 năm, nhưng nếu Lâm Uyển Thu thực sự là đời sau của Lâm Thanh Đế, vậy Liên minh võ sĩ và Liên minh chiến đấu tất nhiên phải bảo vệ chu đáo của Lâm Uyển Thu.
Không vì gì cả, chỉ vì cô là đời sau của tông sư võ đạo.
Nếu sự an toàn của đời sau của tông sư mà Liên minh võ sĩ và Liên minh chiến đấu cũng không bảo vệ được, vậy họ còn nói gì bảo vệ giới võ thuật Hoa Hạ?
Hơn nữa, trong giới võ thuật có quy định, đó là không làm hại đến người nhà.
Giữa võ sĩ với nhau có mâu thuẫn thì tự tìm nhau giải quyết là được, tuyệt đối không được tìm người nhà, đây là giới hạn của Liên minh võ sĩ và Liên minh chiến đấu.
Nếu mọi người đều lấy người nhà ra để uy hiếp nhau, vậy giới võ sĩ đã loạn cào cào lâu rồi, vì đa số võ sĩ đều có bố mẹ, vợ con, hôm nay anh giết bố mẹ, vợ con tôi, ngày mai tôi giết bố mẹ, vợ con anh, vậy cái gọi là giới võ sĩ có khác gì tà ma ngoại đạo đâu?
“Ừm, em đến trụ sở của Hiệp hội thương nhân Trung Hải xem sao đã vậy”, Trần Phong gật đầu, anh tin Liên minh võ sĩ và Liên minh chiến đấu sẽ tham gia, nhưng cụ thể lúc nào và kiểu gì thì anh lại không biết.
Cho nên, anh phải tự làm gì đó.
Nửa tiếng sau, Trần Phong đến cao ốc trụ sở của Hiệp hội thương nhân Trung Hải.
Lúc này, người phụ trách của bốn gia tộc lớn cũng đã tề tụ ở đây.
Sau khi Trần Phong vào phòng họp, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Tiểu Phong, sao cậu đến đây?”, Sở Dật Phi đứng lên đầu tiên, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Anh Sở, tôi có việc tìm anh”.
“Việc gì?”.
“Nửa tiếng trước có phải có người gửi cho các anh một clip không?”, Trần Phong hỏi.
“Sao cậu biết?”, Sở Dật Phi kinh ngạc không thôi, nửa tiếng trước đúng là có người gửi cho anh ta một clip, nhưng biết nội dung của clip này lại chỉ có bốn gia tộc lớn và Liên minh chiến đấu, Trần Phong sao biết được?
“Một người bạn nói với tôi”.
Trần Phong không
nói tên Thạch Phá Quân, vì nói ra thì không phù hợp, Thạch Phá Quân nói tin tức của Lâm Uyển Thu với anh đã là hành vi phạm luật trong Liên minh chiến đấu rồi.
“Tiểu Phong, cậu quen cô gái trong clip?”, Sở Dật Phi hiểu ra mục đích của Trần Phong rất nhanh.
“Cô ấy là em gái tôi…”, Trần Phong nói thẳng.
“Em gái?”.
Mọi người trong phòng ngay lập tức xôn xao, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Anh Sở, mục đích tôi đến lần này chắc anh biết rõ. Đưa tôi Cực Đạo Chân Giải, điều kiện thì tùy mọi người đưa ra”.
Trần Phong nói rất thẳng thắn, nhưng anh vừa dứt lời thì trong phòng lại vang lên tiếng phản đối.
“Không được”.
Người lên tiếng phản đối Trần Phong là một thanh niên ngoại hình tuấn tú, lúc này, thanh niên này đang lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Cậu nói cô ấy là em gái cậu thì cô ấy là em gái cậu sao? Nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như cậu họ Trần nhỉ?”.
“Anh là ai?”, Trần Phong cau mày nhìn thanh niên tuấn tú một cái, lúc trước anh chưa từng gặp thanh niên tuấn tú này, nhưng tại sao thanh niên tuấn tú này lại thể hiện sự thù địch sâu sắc thế này với anh?
“Tôi là Tống Lệ Thành”, thanh niên tuấn tú lạnh lùng báo tên mình.
“Lúc trước chúng ta từng gặp nhau?”, Trần Phong cau mày chặt hơn, Tống Lệ Thành, nghe tên thì là người nhà họ Tống, chỉ có điều, anh kết thù oán với nhà họ Tống bao giờ?
“Từng gặp?”, Tống Lệ Thành đột nhiên cười khẩy: “Chúng ta đương nhiên chưa từng gặp nhau. Có điều, chắc cậu không biết Anh Nhu là vợ chưa cưới của tôi nhỉ?”.
Trần Anh Nhu?!
Sắc mặt Trần Phong lạnh đi, thảo nào thanh niên tuấn tú này lại có địch ý với anh sâu sắc đến thế, thì ra là chồng chưa cưới của Trần Anh Nhu.
Như vậy thì mọi việc đều dễ hiểu rồi, anh đánh gãy hai chân Trần Anh Nhu, phế bỏ nền tảng võ thuật của Trần Anh Nhu, khiến Trần Anh Nhu hoàn toàn trở thành một tàn phế, thanh niên tuấn tú này không hận anh mới lạ.
“Anh muốn gây sự với tôi?”, giọng Trần Phong đột nhiên bình tĩnh lại, gặp chồng chưa cưới của Trần Anh Nhu ở đây là điều anh không ngờ tới, nhưng anh cũng không phải người sợ phiền phức, nếu Tống Lệ Thành thực sự muốn gây sự với anh thì anh không ngại cho Tống Lệ Thành nếm thử thủ đoạn của anh.
“Gây sự với cậu?”, Tống Lệ Thành bật cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không phải người không biết phân việc công và việc tư, việc cậu phế Anh Nhu, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với cậu, giờ việc chúng ta thảo luận là vấn đề Cực Đạo Chân Giải”.
Mọi người trong phỏng đều cau mày không nói gì, việc gây rối đột ngột của Tống Lệ Thành là điều không ai ngờ tới.
Có điều, trong lời nói của anh ta lại để lộ ra một tin tức khiến mọi người đều kinh ngạc.
Trần Phong thế mà là cái người đã phế Trần Anh Nhu.
Ngày trước mọi người chỉ nghe nói nhà họ Trần có chuyện như vậy, nhưng chân tướng cụ thể của việc này mọi người lại không rõ lắm.
Thứ duy nhất mọi người biết là sau khi Trần Anh Nhu trở thành người tàn phế thì Tống Lệ Thành vốn là người được bốn gia tộc lớn ngưỡng mộ lại thành trò cười của Trung Hải.
Dù sao thì người vợ mà anh ta sẽ lấy vốn là người xinh đẹp như hoa, nhưng người vợ này lại bị đánh gãy hai chân chỉ trong một đêm, hơn nữa còn bị phế nền tảng võ sĩ.
Truyện convert hay :
Đô Thị Thiếu Niên Bác Sĩ