“Dừng tay!”, ngay sau đó, không đợi Trần Phong ra tay, Cảnh Thế Minh đột nhiên hét lớn, rồi vô thức định nhảy lên boong tàu ngăn cản Trần Phong giết Cảnh Đằng.
Song, thân hình Cảnh Thế Minh vừa cử động thì đã bị Võ Chí Châu chặn đường: “Cảnh Thế Minh, trước khi họ đấu võ tôi đã nói, đây là một cuộc chiến sinh tử, sống chết có số, ai cũng không được nhúng tay, can dự vào trận đấu. Ông muốn làm gì?”.
“Ranh con họ Trần, để lại mạng cho Cảnh nhà tôi!”.
Đối mặt với sự ngăn cản của Võ Chí Châu, sắc mặt Cảnh Thế Minh thay đổi, chân mày nhăn tít lại, nhưng sau khi suy nghĩ thì không ra tay, thậm chí không trả lời Võ Chí Châu, mà lạnh lùng nhìn Trần Phong, trong ngôn từ tràn ngập uy hiếp: “Nếu không, cậu sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Cảnh!”.
“Nhà họ Cảnh giỏi lắm sao?”, Trần Phong lạnh giọng đáp lại, sau đó trực tiếp nhấc chân phải lên.
“Cậu dám?”.
Sắc mặt Cảnh Thế Minh thay đổi, lại lần nữa hét to, giọng nói làm rung chuyển chân trời.
“Binh!”.
Đáp lại Cảnh Thế Minh là một tiếng trầm đục.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phong đạp nát đầu Cảnh Đằng!
Đối diện với cảnh cáo và uy hiếp của Cảnh Thế Minh, Trần Phong hoàn toàn không sợ, đạp nát đầu Cảnh Đằng trước mặt mọi người, khiến Cảnh Đằng chết thảm tại chỗ!
Sự mạnh mẽ của Trần Phong, gần như lại lần nữa khiến mỗi người có mặt kinh ngạc!
Đó là nhà họ Cảnh đấy…
Một trong những thế gia võ học có bề dày nhất Hoa Hạ, kế thừa và phát huy cả nghìn năm, mỗi lần xuất thế đều sẽ làm chấn động cả giới võ học Hoa Hạ!
Trong tình hình như vậy, Trần Phong đạp một phát chết Cảnh Đằng, không đơn giản chỉ là giết chết truyền nhân của nhà họ Cảnh, mà còn là giẫm đạp lên tự tôn và vinh quang của nhà họ Cảnh, ngang bằng không chết không thôi với nhà họ Cảnh! Song, khi họ nghĩ đến sự tích lúc trước của Trần Phong thì lại thoải mái.
Dù sao thì đây cũng là người đàn ông từng dám một mình khiếu chiến cả nước R!
Cùng lúc đó, hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh đau lòng khôn xiết.
Cảnh Đằng không chỉ là đời sau của họ mà còn là truyền nhân mà nhà họ Cảnh tiêu tốn nhân lực, vật lực khổng lồ để bồi dưỡng, đại diện cho tương lai của nhà họ Cảnh. Trần Phong mạnh mẽ giết chết Cảnh Đằng, ngang bằng móc thịt trong tim họ!
“Súc sinh, tao giết mày”, đau lòng qua đi, nỗi hận và phẫn nộ bỗng chốc nhấn chìm Cảnh Thế Minh, nuốt chửng lí trí của ông ta, ông ta hét to một tiếng, cơ thể bật lên, định giết chết Trần Phong trước mặt mọi người, để giải mối hận trong lòng.
“Cảnh Thế Minh, ông định ngang nhiên làm trái nguyên tắc cuộc chiến sống còn, hoặc là nói, hoàn toàn không để Liên minh võ sĩ vào mắt sao?”, Võ Không lại lần nữa chắn trước mặt Cảnh Thế Minh, bảo vệ an toàn cho Trần Phong, đồng thời đưa ra cảnh cáo, giọng điệu cực kì nghiêm khắc.
“Nhà họ Cảnh, các người không chấp nhận được thua cuộc sao? Hay là cảm thấy nhà họ Cảnh các người có thể thích làm gì thì làm ở Hoa Hạ?”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Cảnh Thế Minh, vừa đang mỉa mai nhà họ Cảnh, cũng đang gián tiếp nhắc nhở nhà họ Cảnh, mặc dù nhà họ Cảnh lớn mạnh, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc của giới võ học Hoa Hạ, chấp nhận sự lãnh đạo của Liên minh võ sĩ, nếu không thì chắc chắn sẽ nhanh chóng biến mất.
“Mẹ kiếp, đã nói là trận chiến sinh tử, nhà họ Cảnh các ông sao có thể mặt dày vậy chứ?”, Vũ Văn Bác tức giận mắng.
“Dám động vào Trần sư thúc của bọn tôi, diệt các ông!”, Trần Trạch Lý và Trần Trạch Văn cũng lên tiếng rồi.
“Thế Minh, quay về!”, nghe thấy nhóm Vũ Văn Bác kích động hét to, Cảnh Vân Phong đột nhiên lên tiếng, ra hiệu cho Cảnh Thế Minh rời đi.
Dưới ánh chiều tà, biểu cảm của ông ta đã bình tĩnh lại, trông có vẻ như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Phong và sát ý lạnh như băng tỏa ra trên người lại chứng tỏ trong lòng ông ta phẫn nộ đến thế nào.
Ông ta chỉ muốn đập một chưởng cho Trần Phong chết luôn ngay lúc này!
Song…
Lí trí nói với ông ta, lúc này chắc chắn không thể làm vậy, nếu không thì sẽ trở thành kẻ thù chung của giới võ học Hoa Hạ, chắc chắn sẽ chịu hình phạt nặng của Liên minh võ sĩ.
Huống hồ, tạm thời không nói Liên minh võ sĩ, phía sau Trần Phong còn có lực lượng cực kì mạnh mẽ, dù gia tộc giàu có đẳng cấp như nhà họ Trần cũng không thể tùy tiện giết cậu ta, mà phải giết chết cậu ta trong phạm vi cho phép của quy
tắc.
Bên tai vang lên lời nói của Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh tỉnh táo lại từ trong cơn giận bùng nổ, ông ta hung dữ trừng Trần Phong một cái, cứ như muốn khắc ghi bóng dáng Trần Phong vào sâu trong linh hồn.
Làm xong tất cả, ông ta mới xoay người đi về phía Cảnh Vân Phong, sau đó đi vào cabin cùng Cảnh Vân Phong.
Bởi vì, với bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày nhục nhã của nhà họ Cảnh, bọn họ ở đây thêm một phút nào thì là nhiều thêm một phút giày vò.
Thấy hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh rời đi, Cảnh Nhân lê lết đứng dậy, nhanh chóng đi theo, cảm giác cứ như chỉ sợ sẽ đi vào vết xe đổ của Cảnh Đằng, giao nộp cái mạng nhỏ ở đây.
“Võ đại sư, cảm ơn ông”, thấy ba người Cảnh Vân Phong bước vào cabin, Trần Phong vội vàng chắp tay bày tỏ sự biết ơn với Võ Không, vừa nãy nếu không phải Võ Không kịp thời ra tay ngăn cản Cảnh Thế Minh thì có lẽ anh đã lành ít dữ nhiều rồi, Cảnh Vân Phong dù sao cũng là cao thủ tuyệt thế cảnh giới bán bộ tông sư, cao thủ như vậy nếu muốn giết anh, thì có lẽ anh chẳng đỡ nổi ba chiêu.
“Trách nhiệm của tôi, không cần cảm ơn”.
Võ Không xua tay, ông ta lần này đến đây theo yêu cầu của cấp trên, chính là để đảm bảo trận chiến sinh tử này diễn ra công bằng, đề phòng việc trả thù sau khi kết thúc.
“Lái tàu, đi về!”.
Vừa dứt lời thì Võ Không lại đưa ra chỉ thị.
Trận chiến sinh tử này đã hạ màn, đến lúc quay về rồi.
“Đến cả truyền nhân nhà họ Cảnh trong lời đồn cũng bị Trần Phong giết rồi, sau hôm nay, Trần Phong sẽ trở thành người đứng đầu thực thụ của thế hệ trẻ giới võ học Hoa Hạ!”.
“Đúng vậy, khoảng cách của chúng ta với cậu ta quá lớn, đến cả tư cách làm đối thủ cũng không có, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp”.
“Aiz, chúng ta và cậu ta sinh vào cùng một thời đại, đúng là một nỗi buồn!”.
Ba con tàu đồng thời khởi động, đi về phía bờ hồ, trên con tàu đầu tiên, đệ tử đến từ các môn phái lại bắt đầu bàn tán, bọn họ đang cảm thán sự mạnh mẽ của Trần Phong, đồng thời cũng sinh ra cảm giác bất lực, thất bại.
Như bọn họ nói, bọn họ đã bị Trần Phong kéo giãn khoảng cách hoàn toàn, cả đời này chắc chắn sẽ trở thành chiếc lá xanh làm nền cho Trần Phong, vĩnh viễn không thể đạt đến độ cao của Trần Phong, thậm chí có thể đạt đến thực lực hiện giờ của Trần Phong không cũng rất khó nói.
Cùng lúc đó, trên con tàu thứ ba, các đại ca giang hồ bao gồm cả Lư Chính Phong, lần này không ai lên tiếng bàn tán, chỉ nhìn Trần Phong với vẻ mặt kính nể.
Trận chiến này, Trần Phong thắng rồi, hơn nữa còn thể hiện thực lực có thể búng ngón tay đã tiêu diệt bọn họ, việc này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, khiến bọn họ đều có một suy nghĩ khắc sâu trong lòng: Đời này tuyệt đối không được trở thành kẻ thù của Trần Phong!
“Tôi đã nói mà, anh Phong chính là vô địch, lúc nào cũng có thể giết gã chó má Cảnh Đằng kia trong tích tắc!”, bên cạnh nhóm Lư Chính Phong, Vũ Văn Bác khoác lác với vẻ mặt hưng phấn, cảm giác còn kích động hơn là cậu ta đích thân giết Cảnh Đằng, vang danh giới võ học Hoa Hạ.
“Thôi đi, cậu nói lời đó bao giờ?”.
“Đúng đó, có ai dát vàng lên mặt mình như em không hả?”.
Nhóm Trần Trạch Lý, Vũ Văn Thiến đều dè bỉu.
Bởi vì, trước khi gặp được Cảnh Đằng, bọn họ ai cũng rất thấp thỏm, lo Trần Phong không địch nổi, mà sau khi Trần Phong bị Cảnh Đằng đánh bị thương, tim bọn họ bị treo ngược trên cổ họng luôn.
Nhìn nhóm Vũ Văn Bác cười nói trêu đùa, Hạ Mộng Dao, Sở Thanh Từ, Lâm Uyển Thu đều không hẹn mà cùng thở phào, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Truyện convert hay :
Luật Chính Kiều Thê: Mặc Thiếu, Ngươi Bị Bắt!