“Chào Phương Chính đại sư”. Hai người Quản Nam Thiên và Võ Chí Châu cùng đồng thanh nói. Còn Kinh Nhất nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Tam Giới, không nhịn được mà cảm thán: “Phương Chính, ông tìm được truyền nhân giỏi thật đấy”.
“Kinh Nhất tiền bối, đã bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp, ông đừng có vừa gặp đã chọc tôi như vậy được không?”. Phương Chính đại sư vẻ mặt bực bội, ông ta cho rằng Kinh Nhất đang nói chuyện ban nãy, không biết rằng Kinh Nhất đã nhìn ra tài năng võ thuật thiên phú của Tam Giới.
“Đại hòa thượng, anh không thấy Kinh Nhất tiền bối đang chê cười tôi sao? Như anh mà cũng đòi làm sư huynh của tôi à?”
Tam Giới khẽ nhếch miệng, sau đó chủ động chào hỏi mấy người đó: “Tiểu hòa thượng xin chào Quản minh chủ, Võ bộ trưởng và Kinh Nhất tiền bối”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tam Giới nhìn thẳng vào Trần Phong đứng đằng sau Kinh Nhất, giống như vừa phát hiện ra lục địa mới: “Người anh em, anh chính là Trần Phong đã giết chết Cảnh Đằng trong truyền thuyết đấy ư? Đúng là danh bất hư truyền, rất vui được làm quen với anh, pháp hiệu của tôi là Tam Giới, sau khi tuyển chọn xong, đưa tôi tới Yên Kinh chơi nhé!”. Tam Giới mặc dù đã nói những lời khiến cho hòa thượng trung niên kia tức ói máu, nhưng vẫn chắp tay trước ngực hướng về phía Trần Phong, đây là lễ tiết của Phật Môn.
“Xin chào, người anh em Tam Giới”. Trần Phong nắm tay chắp trước ngực cười nói, chỉ cảm thấy hòa thượng trẻ đứng trước mặt rất thú vị.
Cùng lúc đó, anh cũng nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo dài, đang tiến về phía này, tốc độ rất nhanh.
Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu, Kinh Nhất và cả Phương Chính, Tam Giới cũng lần lượt nhìn về phía người đang đi đến.
Chả mấy chốc, trước ánh nhìn của bọn họ, người đến giảm tốc độ, sải bước về phía họ. Hai người đều mặc bộ áo dài, trong đó một người mặc bộ áo dài màu xám đứng tuổi, còn người mặc bộ áo dài màu trắng thì khá trẻ.
“Nghe nói Phật Tông Tây vực đã bồi dưỡng được một truyền nhân kỳ dị, hôm nay được gặp, quả nhiên là vậy!”. Vừa đi, thanh niên mặc áo dài trắng vừa nhìn lướt qua mọi người, rồi dừng ánh mắt trên người Tam Giới.
“Anh là ai?”. Tam Giới mặc dù chỉ thích ăn uống, không thích chém giết, nhưng bị người ta sỉ nhục như thế, ít nhiều cũng có phần bực bội, cau mày hỏi.
Vậy mà –
Thanh niên áo trắng hoàn toàn phớt lờ Tam Giới, lạnh lùng nhìn Trần Phong, nói từng từ rành mạch: “Nhà họ Cơ chúng tôi là kẻ thủ của nhà họ Cảnh, Cảnh Đằng đó vốn định là hồn ma dưới nắm đấm của tôi, vậy mà lại bị anh hẫng tay trên, món nợ này chúng ta nhất định phải tính đấy!”
“Anh định tính thế nào?”
Trần Phong cau mày, anh đã đoạn được thân phận của thanh niên áo trắng đó thông qua những lời anh ta nói, chỉ là cảm thấy tên này quá ngông cuồng, không những không có lễ tiết, mà mới gặp đã khiêu khích, thật sự quá khiếm nhã.
“Đợi lát nữa cuộc tuyển chọn bắt đầu, tôi sẽ tiễn anh ra về!”. Cơ Uẩn dừng bước, ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt quan cách nhìn Trần Phong, cảm giác Trần Phong chỉ là một con ruồi mà anh ta có thể tùy ý vung tay đập chết.
“Uẩn, không được vô lễ”.
Lúc này, không đợi Trần Phong mở miệng, người đàn ông trung niên bên cạnh Cơ Uẩn đã lên tiếng.
Ông ta là bố của Cơ Uẩn, Cơ Vô Thường, là truyền nhân đời trước của nhà họ Cơ, từng đánh bại Kinh Nhất.
Hiểu con không ai bằng cha.
Thân là bố của Cơ Uẩn, ông ta rất rõ bản tính của con trai mình.
Võ thuật của Cơ Uẩn trời sinh hơn người, từ nhỏ nhà họ Cơ đã bồi dưỡng anh ta thành truyền nhân, hơn nữa cũng rất giỏi, trong lĩnh vực võ thuật giành được không ít thành tích.
Tất cả những điều này đã nuôi dưỡng nên một Cơ Uẩn tính tình kiêu ngạo, ngoài các trưởng bối trong gia tộc, gần như không coi ai ra gì.
Mà lúc này, Cơ Uẩn vừa xuất hiện, đã đắc tội với Trần Phong và truyền nhân của Phật Tông Tây vực là Tam Giới, việc này tuyệt đối không có lợi lộc gì cho Cơ Uẩn.
Dù gì, cho đến bây giờ, Liên minh võ thuật vẫn chưa công bố quy tắc tuyển chọn, nếu như bốn ứng cử viên phải thi đấu vòng tròn, vậy thì hành động gây thù chuốc oán này của Cơ Uẩn thực sự là quá ngu dốt!
Cho dù Cơ Uẩn có thể chiến thắng Tam Giới và Trần Phong thì cũng phải trầy trật, tới lúc đó làm sao đấu với người khác được nữa? Làm sao giật được thành tích
xuất sắc của Đại hội võ thuật toàn cầu đây? Mà ngoài phương diện này ra, thì bản thân Cơ Vô Thường cũng rất thích Kinh Nhất.
Năm đó, Kinh Nhất đấu với ông ta, cũng chỉ là một thất bại đáng tiếc, hơn nữa thảm kịch lúc kết thúc, ít nhiều cũng khiến ông ta cảm thấy hối tiếc, ông ấy không muốn vị anh hùng tuổi xế chiều này bị mất mặt.
Bên tai vang lên tiếng của Cơ Vô Thường, Cơ Uẩn chỉ còn cách chỉnh đốn lại thái độ, không nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn Trần Phong vẫn đầy sự khinh thường.
“Cơ Uẩn, mặc dù ông đây không thích cãi vã, nhưng anh khiêu khích tôi như vậy là không đúng. Tôi nói cho anh biết, Tiểu Cơ Uẩn, ông đây xác định sẽ đánh anh phát khóc thì thôi!”
Cũng vào lúc đó, Tam Giới nổi cáu, tính anh ta là bất cần đời, vốn chẳng có hứng thú gì với việc tranh đấu võ thuật, nhưng là người cứng đầu từ trong máu, một khi đã cố chấp, thì đến 10 con bò Tây Tạng cũng không kéo lại được.
“Anh…”. Cơ Uẩn vốn dĩ đã thôi rồi, lại nghe thấy những lời này của Tam Giới, bỗng chốc nổi giận.
“Uẩn!”
“Tam Giới, im miệng!”
Lần này, không để Cơ Uẩn phát hỏa, Cơ Vô Thường và Phương Chính đại sư cùng đồng loạt lên tiếng. Rõ ràng bọn họ đều biết, trong bối cảnh ngày hôm nay, để tiểu bối đấu đá với nhau không có ý nghĩa gì, ngược lại còn làm mất mặt sư môn.
“Quản minh chủ, Võ trưởng lão, Kinh Nhất, Phương Chính đại sư, tôi hàng ngày đã không dạy dỗ nghiệt tử cẩn thận, đắc tội với mọi người, mong mọi người bỏ quá cho”.
Cơ Vô Thường dẫn Cơ Uẩn bước lên trước, chắp tay về phía mấy người Quản Nam Thiên xin lỗi, sau đó trừng mắt nhìn Cơ Uẩn một cái: “Còn không mau xin lỗi các vị đại sư đi?”
“Quản minh chủ, Võ trưởng lão, Chính Phương đại sư, chào các vị”.
Cơ Uẩn cúi đầu chào hỏi, nhưng không nhắc tên Kinh Nhất. Bởi vì, trong mắt anh ta, Kinh Nhất giờ đã trở thành một kẻ tàn phế, không xứng được xưng là đại sư, càng không đáng được anh ta cúi đầu chào hỏi.
“Vị này là Kinh Nhất đại sư”.
Cơ Vô Thường trong lòng thầm mắng Cơ Uẩn không hiểu chuyện, nhưng không ép Cơ Uẩn tiếp tục chào hỏi Kinh Nhất, như vậy sẽ càng khiến Kinh Nhất ngượng ngùng hơn, chỉ đành chủ động giới thiệu, giả vờ như Cơ Uẩn không biết Kinh Nhất.
Cơ Uẩn nghe thế, chắp tay mang tính tượng trưng, coi như là chào hỏi.
Đối với việc này, biểu cảm của Kinh Nhất vẫn bình lặng như nước, còn Trần Phong thì hơi nheo mắt lại.
Anh có thể cho phép Cơ Uẩn vô lễ với mình, nhưng tuyệt đối không cho phép Cơ Uẩn bất kính với sư huynh của mình!
Từ lúc anh tới đây, trước sau đều nhìn thấy được vẻ đồng tình và nuối tiếc trong mắt mọi người đối với Kinh Nhất.
Tất cả những điều này giống như là sỉ nhục sự vinh quang của một anh hùng, khiến anh thấy khó chịu, trong lòng giống như bị mắc thứ gì đó!
Nhưng lúc này, Cơ Uẩn bất kính với Kinh Nhất, khiến anh thực sự tức giận, đồng thời cũng âm thầm quyết định, nếu như gặp Cơ Uẩn trong cuộc thi đấu tuyển chọn, nhất định phải dạy cho Cơ Uẩn một bài học!
Cùng lúc với việc Trần Phong âm thầm ra quyết định, có hai chiếc ô tô nối đuôi nhau đi vào.
Hai chiếc ô tô đó giống với chiếc ô tô mà hai người Tam Giới và Phương Chính đại sư của Phật Tông Tây vực ngồi, đều có biển số xe của Liên minh chiến đấu Hoa Hạ.
Cuộc thi đấu tuyển chọn cho Đại hội võ thuật toàn cầu lần này mặc dù do Liên minh võ thuật phụ trách thực hiện, nhưng Liên minh chiến đấu Hoa Hạ cũng phối hợp, bao gồm cả những việc như lo ăn ở đi lại cho người tham gia.
Truyện convert hay :
Đô Thị Vô Địch Chiến Thần