“Ừm, vậy làm phiền các anh rồi!”.
Trần Phong đáp lại với gương mặt tươi cười, mặc dù anh biết mục đích chân chính của đối phương là giám sát anh, nhưng việc này cũng không cần phải nói toạc ra, nói ra chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chiếc Rolls-Royce của Sean đã đợi ở cửa khách sạn, Trần Phong bước ra từ khách sạn, lái xe vội vàng mở cửa xe để Trần Phong lên xe, sau đó chiếc xe thong thả đi đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Phía sau chiếc xe này còn có bốn, năm chiếc xe đi theo, trong xe đều là đặc công, họ sẽ hộ tống Trần Phong đến chỗ tổ chức tiệc sinh nhật, vô cùng hoành tráng.
Luân Đân về đêm rất náo nhiệt, người qua kẻ lại trên phố, Trần Phong nhìn ra đường phố xa lạ bên ngoài qua cửa sổ.
Đội xe lái một lúc, sau đó tốc độ chậm đi rõ rệt, Trần Phong nhìn một cái thì thấy phía trước có rất nhiều cảnh sát, lập rất nhiều trạm kiểm soát, tất cả các xe đi qua đều phải xuất trình giấy tờ, có thể thấy được sự coi trọng với tiệc sinh nhật lần này.
Trong tháp Luân Đân là một lâu đài, tiệc sinh nhật lần này là tổ chức trong lâu đài.
Trên con đường phong tỏa này còn có rất nhiều xe đang được kiểm tra, họ cũng đến tham gia bữa tiệc lần này, phải biết là đây là tiệc của công chúa hoàng gia Ưng Quốc, những người có máu mặt đều phải đến, hoàng gia mời, vốn đã là một niềm vinh dự, hơn nữa trong bữa tiệc thế này thứ không thiếu nhất chính là người có quyền có thế, nếu có thể thông qua bữa tiệc này kết giao một số ông trùm, thì cũng không lãng phí một chuyến này.
Đưa mắt nhìn đều là siêu xe, dù sao hiệu xe và giá của xe cũng là một loại đại diện cho thân phận.
Trong đó có một chiếc Rolls-Royce Phantom, Caesar lúc này ở bên trong xe, anh ta đã chuẩn bị rất lâu cho bữa tiệc lần này, anh ta mặc lễ phục dạ hội, đầu chải bóng loáng, trông khá là có phong thái của một quý ông.
Caesar không vội vàng xuống xe, mà ngồi trong xe quan sát.
Không lâu sau, từ phía xa có ba chiếc xe con lái đến, cửa xe mở ra có mấy người đi xuống, đầu tiên họ chào hỏi với Sean ở bên cạnh, sau đó đều nhìn chiếc Rolls-Royce mà Caesar ngồi.
Caesar, một ngôi sao chói mắt trong xã hội thượng lưu Ưng Quốc.
Đây không phải là Caesar tự sướng, mà là việc mà mọi người của xã hội thượng lưu Ưng Quốc đều công nhận.
Chỉ thấy tốc độ của chiếc Rolls-Royce từ tốn, lái về phía mọi người, tài xế giẫm chân phanh dừng lại, Caesar vẫn không xuống xe, mà đợi sau khi lái xe mở cửa, anh ta mới thong thả bước ra khỏi xe.
Cảnh này khiến người ta cảm thấy anh ta làm màu quá, nhưng mà cũng có một số người thấy đây là điều hiển nhiên, dù sao thân phận của người ta cũng rành rành ra đó.
“Đây chẳng phải là cậu Caesar sao, lâu rồi không gặp!”.
“Cậu Caesar, cách lần gặp trước cũng một thời gian rồi, cậu vẫn hiên ngang oai hùng như cũ!”.
Caesar vừa xuống xe, thì mọi người xung quanh đều tiến lên trước, không hề giấu giếm mà khen ngợi Caesar.
Không chỉ họ, mà đến cả Sean cũng tiến lên chào hỏi với Caesar, đủ để thấy sự coi trọng của hoàng gia với anh ta.
“Ngài Caesar, lâu rồi không gặp!”.
Sean nói với gương mặt tươi cười.
Đối diện Sean, Caesar cũng không dám coi thường, dù sao phía sau đối phương cũng là hoàng gia Ưng Quốc.
Caesar không làm giá nữa, cười nói: “Mạn phép hỏi một câu, công chúa Anne đáng kính giờ ở đâu?”.
“Công chúa điện hạ lúc này đang chuẩn bị tiệc sinh nhật trong cung điện, nên không thể đến!”.
Sean giải thích một chút.
“Ồ, thì ra là vậy!”, Caesar mỉm cười, cứ như không để ý, khi anh ta định hỏi thêm mấy câu thì phía xa có một chiếc xe lái đến bên này.
Chiếc xe này cũng là Rolls-Royce, Sean biết, Trần Phong đến rồi.
“Cậu Caesar, trong lâu đài đã chuẩn bị hoa quả, rượu ngon, hay là anh và mấy khách khác vào xem trước?”.
Sean nhìn Caesar, nói chân thành, anh ta làm vậy để đuổi Caesar đi, lát nữa
Trần Phong đến, Sean không thể không cung kính một phen, việc này nếu để Caesar thấy thì khó tránh đối phương sẽ có suy nghĩ.
Còn một điểm nữa, đây là khu đón khách, nếu Caesar đứng ở đây lâu thì khách đến sau không biết còn tưởng anh ta ở đây tiếp đón khách, thế thì sẽ làm Caesar mất mặt.
Là người kế thừa trong gia tộc, hơn nữa từ lâu đã thấy quá nhiều nhân tình thế thái, nên Caesar sao có thể không nhìn ra lời Sean noi có ý nghĩa gì.
Chỉ có điều anh ta nghĩ theo ý thứ hai, đối phương sợ hạ thấp thân phận của mình.
Còn về vế thứ nhất, anh ta không nghĩ ra còn có ai có thể khiến Sean đợi, càng không thể có ai có thân phận cao hơn mình.
Caesar mỉm cười chuẩn bị rời đi, mà mấy vị khách phía sau vội vàng tiến lên nịnh bợ anh ta, Caesar bước vào cung điện như trăng được sao vây quanh.
Thấy Caesar đi rồi, Sean thở phào, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Rolls-Royce đỗ ở cửa cung điện, Sean tiến lên mấy bước chuẩn bị mở cửa xe, nhưng Trần Phong không đợi đối phương hành động đã tự xuống xe, chi tiết này khiến Sean lặng lẽ gật đầu, hảo cảm với Trần Phong tăng gấp bội: “Một lần nữa chào mừng Trần tiên sinh, chào mừng cậu đến hoàng cung Ưng Quốc!”.
Sean hành lễ với Trần Phong, cười nói.
“Ha, ha, anh khách sáo rồi!”.
Với Sean, Trần Phong cũng khá có hảo cảm.
“Trần tiên sinh, tiệc sinh nhật của công chúa hôm nay tổ chức trong lâu đài này, chúng ta qua đó bây giờ chứ?”.
“Mời!”.
“Anh Sean, anh không cần khách sáo, tôi tự qua là được!”.
Trần Phong lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía lâu đài.
Sean không nói nhiều, anh ta là hộ vệ, nhưng cũng là phó đội trưởng đội hộ vệ, anh ta là người có thân phận, nếu không phải công chúa Anne phân phó, thì anh ta cũng sẽ không đón khách ở cửa lớn.
Vừa nãy nếu anh ta đi vào lâu đài với Trần Phong, để người khác thấy thì khó tránh sẽ nghĩ nhiều, cho nên lúc Trần Phong đề nghị tự đi, anh ta không níu kéo quá nhiều.
Chỉ có điều anh ta không ngờ, trước đó Trần Phong và Caesar đã gặp nhau, hơn nữa còn có một số chuyện không vui.
Lúc này Caesar đang nói chuyện với những người có máu mặt trong lâu đài, cũng không biết là trùng hợp hay gì, anh ta tùy tiện nhìn một cái, thế mà lại thấy Trần Phong.
Hành động này của Caesar thu hút sự chú ý của khách khứa xung quanh, khiến họ đều quay đầu nhìn qua.
Anh ta không ngờ Trần Phong thế mà cũng đến đây, theo anh ta thấy người da vàng không có tư cách đến đây.
Đúng lúc này, Sean cũng đi tới.
“Ngài Sean, tên khỉ da vàng kia cũng là người công chúa điện hạ mời sao?”.
Caesar nói với giọng điệu chẳng tốt lành gì.
Lời này của anh ta lọt vào tai Sean, khiến sắc mặt Sean thay đổi.
Lặng im ngắn ngủi qua đi, Sean vội vàng nói: “Đúng vậy, Trần tiên sinh là khách công chúa mời!”.
Lòng Sean run lên một cái, Trần Phong là ai chứ, thiên kiêu của giới võ học Hoa Hạ, còn là tồn tại nhiều nước chú ý, ai dám bất kính với anh.
“Hừ, nơi cao quý trang nhã thế này, xuất hiện loại người này, chỉ sẽ khiến người ta buồn nôn!”.
Caesar đứng trên bậc thang, nhìn từ trên cao xuống, nói với Trần Phong bằng giọng điệu nghiêm túc.
Truyện convert hay :
Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư