Cuộc sống sau khi vào nội môn quả nhiên khác biệt. Ở trong đó chỉ mải những luyện công, minh tưởng, thuần thú, luyện đan đã tốn không biết bao nhiều thời gian. Lần đầu tiên hắn về thăm nhà vậy mà đã sau tám tháng thi đậu.
Cha mẹ hắn bởi vì từng ăn qua tiên quả, cơ thể đã lâu không có bệnh tật gì. Đại Hùng thời gian dài không về nhà, vừa xuất hiện ngoài cổng, mẹ hắn nhìn thấy đã chạy vội ra, , hai hốc mắt đỏ hoe, sờ sờ, nắn nắn xem hắn gầy béo thế nào. Nhìn cảnh này nếu ai không biết, còn tưởng hắn đi lang bạt tận đất khách quê người mới trở về. Không nghĩ thực ra lâu nay, hắn vẫn ở trên đỉnh Lam Thảo ngay bên ngoài Hoàng Liên Thánh Lĩnh.
Mấy ngày Đại Hùng ở nhà, mẹ hắn thương con nên chăm chút hết lòng. Tất cả những món mà hắn thích ăn hầu như đều đem ra nấu sạch. Đại Hùng cũng không ngần ngại, đánh chén cho thỏa thuê. Trên Lạc Viên Sơn tuy linh đan, linh dược không thiếu, song nhiều món ăn dân dã lại chả dễ gì kiếm được. Đáng tiếc thời gian hắn được ra ngoài sơn môn cũng không nhiều, mới ở yên ba ngày hắn đã phải sắp xếp chạy lên thành Hương Bình tìm chỗ bán ít linh thạch. Vị quan huyện đúng là biết nghệ thuật moi tiền. Tiểu Phong giá chỉ ngang với linh thú, vậy mà Đại Hùng phải chuộc về với số tiền đủ mua một con ma thú cấp thấp. Thảo nào huyện lão gia càng ngày càng béo núc ních. Ai bảo Tiểu Phong là “tài sản nhà nước”, lại còn là mã huynh đệ thân thiết của Đại Hùng làm chi.
Đại Hùng nằm dài trên bãi cỏ cạnh bờ sông Long Tuyền. Cách đầu hắn không xa là một cây thụ bích đào xanh mướt, từng cành cây to lớn xum xuê vươn dài chìa về phía mặt sông. Gần đó là Tiểu Phong đứng nhẩn nha gặm cỏ. Đêm thu, thi thoảng gió nhẹ lướt qua đâu đây, mơn man lên da thịt hắn. Giữa không gian nhẹ nhàng thanh tĩnh, vầng trăng tròn vành vạnh lửng lơ rọi xuống, hào quang ngũ sắc tán xạ thành một vòng cầu vồng, bao bọc lấy nguyệt thể.
Lần này xuống núi Đại Hùng không mang theo con Quỷ Diện Kỳ Đà. Với bộ dạng của nó, đem về thôn Nam Long chỉ tổ dọa chết mọi người. Vả lại mấy ngày này hắn đi vắng, song công việc kinh doanh thực dược vẫn không ngừng lại. Sư huynh Xuân Điền vẫn thường xuyên cần dùng nó chạy giữa hai môn đường để luyện chế và phân phối thuốc. Dù sao Thanh Tân thúc cũng bị kẹt cứng ở Bảo Thú Trại với chức danh đầu bếp rồi.
Bây giờ đang là giữa thu, ban đêm cũng có chút hàn khí nhưng với cơ thể bây giờ của hắn, hiển nhiên chuyện đó không đáng phải quan tâm. Kể từ ngày hắn vào ở trong nội đường đến nay, đã mấy lần hắn đi dọ thám trong đêm khuya, thủy chung vẫn chưa tìm được điều gì mới mẻ. Không hiểu lời của ảo thân Thánh Mẫu bảo hắn đến đây rốt cuộc là có sự vi diệu gì. Tuy hắn một lòng tu tiên, nhưng bí ẩn của quả trứng và nghĩa vụ của một truyền nhân không tìm ra, trong lòng cũng có chút khó chịu. Bất giác, hắn buông tiếng thở dài.
- Cậu thanh niên, hà cớ gì phải buồn như vậy? Đêm nay khung cảnh thoát phàm, ngươi lẽ nào lại không biết thưởng thức?
Một thân ảnh già nua khật khưỡng bước tới gần, một tay cầm hồ lô đựng rượu vung vẩy. Đại Hùng ngước mắt nhìn lên, vội vàng đứng dậy cung kính:
- Chưởng môn Khai Nhân sư phụ, tại sao sư phụ lại ra đây lúc này ?
Khai Nhân nheo nheo mắt nhìn Đại Hùng, rồi vỗ đầu nhận ra:
- Ai chà, thì ra là hạt giống năm nay Long Khí Môn ta. Ngươi là đệ tử trong môn mà còn ra đây được. Ta hà cớ gì lại không ra đây được?
Nói rồi , Khai Nhân sư phụ ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngửa cổ uống một ngụm rượu.
- Ngươi xem. Đêm nay trăng rất sáng, lại có thêm con sông Long Tuyền này phản chiếu ánh sáng như lưu tinh. Cảnh vật thật an bình. Nếu lão tử ta mà có một người huynh đệ để uống rượu cùng nữa thì thật là thiên đường trong nhân gian.
- Chưởng môn sư phụ, đêm nay có hàn khí, người uống rượu chỗ này e không tốt.
- Ngươi lo gì chứ. Chút hàn khí này có là gì đối với người tu tiên chúng ta. Vả lại, ta uống rượu thế này từ hồi còn thanh niên rồi, chưa hề bị gì cả. Ủa, bình rượu này mới hâm lên lại nguội mất rồi.
Khai Nhân xòe bàn tay dưới hồ lô bằng ngọc, một khối lửa lóe lên bao lấy đáy hồ lô trong một phút rồi biến mất. Vị chưởng môn nhấp một ngụm rượu vào miệng rồi gật gù. Xong lão quay sang hiền lành nhìn Đại Hùng:
- Này đệ tử, ngươi có gì khúc mắc mà thở dài ?
Đại Hùng hơi thót mình một cái, vội vã lắc đầu :
- Dạ thưa, không. Đệ tử chỉ là cảm thấy con đường tu tiên bản thân có chút mù mờ, không biết nên chọn môn ngành nào là chủ lực tốt cho mình. Tiên đạo lại rộng như biển, chẳng biết bao giờ mới có được thành tựu, nhất thời sinh ra lo lắng.
- Hà, tiểu tử ngươi đúng là còn trẻ mà đã lo xa. Nhớ lúc xưa khi ta xuất môn, trong lòng chỉ nghĩ tới việc tranh đấu với cao thủ để chiếm được ngôi vị đệ nhất một phương. Đó là mong ước mà nhiều người đi theo tiên đạo ít nhiều hoài bão. Tính ra có một thời ta cũng oanh oanh liệt liệt. Tiếc là bây giờ hết oanh, chỉ còn liệt mà thôi.
Đại Hùng trong lòng phì cười. Khai Nhân sư phụ lúc ở trong Long Khí Môn lúc nào cũng trang nghiêm khiến lũ đệ tử bọn hắn có phần e sợ, không ngờ lúc uống rượu ban đêm, lại trở nên dễ gần như vậy.
Khai Nhân là chưởng môn, võ công cũng đã nhập Long Cấp từ lâu. Có điều theo các vị sư huynh, từ lâu lắm rồi không thấy chưởng môn hiển lộng thần uy, cho nên không ai biết được tu vi của Khai Nhân rốt cuộc ở giai nào trong Long Cấp.
- Chưởng môn sư phụ, cho phép đệ tử được hỏi. Long Khí Môn chúng ta thực sự bắt đầu từ đâu? Trước giờ đệ tử chỉ nghe các sư phụ khác kể về các đời sư tổ mà chưa hề nghe ai nói võ công của chúng ta tại sao mà có.
- Ồ, chẳng lẽ ngươi không biết Long Khí Môn chúng ta chính là chân truyền tiên pháp của Long Quân Thánh Tổ hay sao?
- Đệ tử vẫn nghe thế, nhưng tại sao Long Khí Môn chúng ta quy mô lại nhỏ bé như vậy. Nếu là tiên pháp chân truyền của Thánh Tổ, đệ tử nghĩ chúng ta phải là một bang phái hùng mạnh, ít ra cũng ngang bằng những bang lớn như Bách Lôi Quyền, Hóa Độ Nhân, hay Thiên Đạo môn này kia mới phải chứ ??? Phải chăng chúng ta chỉ là một mạch ngoại truyền ???
- Hừ, ngoại truyền là ngoại truyền thế nào? Chẳng qua chân truyền tiên pháp của chúng ta rất kén người học mà thôi. Chỉ có những người có Long Tiên Khí thì mới học lên cao được.