Long Thần Ở Rể

C307: Vua mạnh miệng


trước sau

"Mẹ kiếp, lại là tên khốn này. Vừa rồi tôi mới tỉnh lại, thiếu chút nữa đã quên mất anh ta rồi!"

Phì Miêu vừa nghe thấy giọng nói của Lý Quang, lập tức nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi bị Diệp Thu đánh ngất đi.

Chỉ là sau khi ngủ lâu như vậy, cậu cũng đã tỉnh táo lại, không còn nóng nảy bốc đồng như trước nữa.

"Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Hồng Khổng Tước cau mày lại, nhìn Bạo Long hỉu.

Bạo Long không nói gì cả, bước tới trước cửa, cẩn thận xem xét cửa của nhà xác này. Sau đó nhìn về phía mọi người, lắc đầu nói: "Cửa này căn bản không thể mở ra từ bên trong, khóa ở phía bên ngoài!"

"Có thể dùng sức phá cửa được không?"

Phì Miêu nghi ngờ nói.

"Gần như là không thể nào. Lúc mới bước vào, tôi đã chú ý đến độ dày của cánh cửa nhà xác này. Nó rộng khoảng chừng một gang tay, hơn nữa còn được làm bằng thép nguyên chất. Em có biết điều này có nghĩa là gì không? Đạn cũng chưa chắc có thể xuyên qua được, nếu chúng ta muốn dùng sức lực phá cánh cửa này từ bên trong, hoàn toàn không có khả năng!"

Bạo Long lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói.

"Gì cơ?"

Sắc mặt Phì Miêu thay đổi, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hắc La hỏi: "Em gái Hắc La, em có biện pháp gì không?"

"Cánh cửa này là khóa bằng tay, không phải khóa điện tử. Nếu là khóa điện tử, em có thể tìm cách để mở, nhưng còn khóa bằng tay, hơn nữa lại ở bên ngoài nữa, em không có biện pháp nào cả!"

Hắc La lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ nói.

Mặc dù cô ta là một hacker đặc biệt lợi hại, ở trong thế giới mạng, không gì là không thể, cũng tinh thông nhiều loại sản phẩm điện tử.

Nhưng hiện tại trong tình huống này, cô ta thật sự không có biện pháp nào cả.

Trong lúc nhất thời.

Bốn thành viên của tiểu đội Thiên Võng đều không có kế hoạch nào khả thi cả.


Mà giờ phút này.

Nhiệt độ trong nhà xác càng ngày càng thấp.

Thậm chí bọn họ đã có thể cảm nhận được cái lạnh rõ ràng.

"Không được, chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài càng sớm càng tốt thôi. Dựa theo tốc độ giảm của nhiệt độ thế này, e rằng trong vòng mười phút nữa, nhà xác này sẽ hoàn toàn trở thành một hầm băng. Lúc đó, chúng ta sẽ bị chết rét mất!"

Bạo Long cau mày, sắc mặt nghiêm trọng nói.

Ngay sau đó.

Anh ta vội vàng tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm xem có đường ống thông gió hay ống thoát nước nào trong nhà xác hay không.

Nếu có cũng miễn cưỡng xem như là có lối thoát.

Nhưng mà.

Sau khi tìm đủ cách, anh ta lại phát hiện không có gì cả.

Nhà xác này hoàn toàn được bịt kín! Điều này làm cho khuôn mặt của Bạo Long nhất thời càng trở nên khó coi.

Thật lòng mà nói, kể cả những năm còn làm một người lính thi hành nhiệm vụ.

Anh ta cũng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh khó khăn tuyệt vọng như thế! Vậy mà hôm nay lại gặp được ở trong nơi xó xỉnh của bệnh viện này.

Hơn nữa còn bị một đội trưởng đội bảo vệ ở đây nhốt lại.

Chuyện này thật đúng là thuyền nhỏ lật trong mương mà!

"Làm thế nào đây, làm thế nào đây, anh Phì còn chưa yêu đương đâu, cũng không muốn bị chết cóng ở chỗ này!"

Phì Miêu sốt ruột đi qua đi lại, giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Khổng Tước và Hắc La cũng hơi tái nhợt.


Trừ Bạo Long có phẩm chất tâm lý vững vàng, còn có thể duy trì được bình tĩnh.

Ba người kia về cơ bản đã mất hết hồn vía.

Mà ở đây.

Phải nói người bình tĩnh nhất, dĩ nhiên là Diệp Thu.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản như cũ, không hề có một chút bối rối nào cả.

Nhìn bốn người bọn họ gấp gáp đi lại.

Diệp Thu mỉm cười lắc đầu một cái, vừa mới chuẩn bị định mở miệng.

Thì ngay lúc này.

Ngoài cửa lại một lần nữa vang lên âm thanh đầy phách lối của Lý Quang truyền vào: "Ha ha ha, ở trong đó các người đã cảm nhận được cái rét rồi phải không?"

"Yên tâm đi, các người sẽ lập tức còn lạnh hơn nữa, chờ bị đông lại thành kem que đi!"

"Đặc biệt, lại dám đánh ông đây, đây chính là kết cục của các người!"

Nghe thấy lời này.

Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước nhất thời nổi điên.

Hai người trực tiếp vọt tới trước cửa.

"Tên kia, có bản lĩnh thì mở cửa ra cho tôi, nhìn anh Phì tôi chặt đứt chân chó của anh!"

Phì Miêu thô bạo đập cửa rầm rầm hai cái, giận dữ hét lên.

“Ôi chao, tên mập chết bầm, cậu tỉnh rồi sao, muốn tôi mở cửa ra cho phải không? Được rồi, bây giờ quỳ xuống đây gọi ông nội rồi cầu xin tôi đi!"


Lý Quang ngạo nghễ nói.

"Cầu xin cái đầu anh, tên khốn kia, cứ chờ đấy cho anh Phì, chờ tôi đi ra ngoài, tôi nhất định phải chặt đứt ba cái chân của anh!"

Phì Miêu tức giận mắng.

“Nào, nào, tới đây, ông đây ở bên ngoài chờ cậu, chỉ sợ rằng chưa đến lúc đó, cậu đã bị chết cóng rồi thôi? Ha ha ha!"

Lý Quang không chút e dè ầm ĩ lên.

"Thật là một tên khốn!"

Phì Miêu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người cũng sắp bốc khói.

"Này, thương lượng một chút đi, anh mở cửa ra cho chúng tôi, chúng tôi có thể sẽ không tính toán chuyện cũ nữa đâu, được chứ?"

Hồng Khổng Tước dùng sức vỗ cửa nhà xác hai lần, vận dùng hết toàn bộ sức lực, định thương lượng.

"Ôi, người đẹp, đối với yêu cầu của cô, tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn, chỉ cần cô hứa cùng tôi đi đến khách sạn Hải Bì một đêm, phục vụ tôi thật tốt, tôi sẽ cho các người ra ngoài, thế nào?"

Lý Quang cười dâm đãng nói.

"Anh nằm mơ!"

Trong mắt Hồng Khổng Tước lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trên mặt hiện đầy vẻ chán ghét.

“Không muốn đúng không? Đã như vậy, các người chuẩn bị đông cứng lại thành sủi cảo đông lạnh đi. Một lũ không biết sống chết, lại dám trêu chọc tôi cơ đấy? Đi chết đi cho ông đây xem, ngay cả ông trời cũng không thể tới cứu các người được đâu!"

Lý Quang vô cùng phách lối nói.

Ngay lập tức, ngoài cửa không hề có một tiếng động nào cả.

Điều này làm cho sắc mặt của Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước đều trắng bệch giống hệt nhau.

"Ôi chao, chị Khổng Tước à, chị có thể giả vờ đồng ý với anh ta trước mà. Đợi đến khi ra được bên ngoài, chúng ta sẽ kịp thời trừng trị anh ta sau, cũng không thật sự để chị phải vào khách sạn qua đêm với anh ta đâu!"

Mặt Phì Miêu đầy bất đắc dĩ nhìn Hồng Khổng Tước nói.

"Vậy cũng không được, nếu đáp ứng thì cậu cứ đáp ứng đi. Tôi vừa nghĩ đã cảm thấy mắc ói rồi chứ đừng nói đến việc đáp ứng anh ta. Tôi thà chết chứ không đồng ý!"


Hồng Khổng Tước hết sức chán ghét nói.

"Ôi! Chị nha, chị nha, hoàn toàn chính là liều chết cũng muốn giữ sĩ diện, điển hình cho loại người cố chấp bảo thủ!"

Phì Miêu thở dài một hơi, hận sắt không thành thép nói.

"Cậu nói ai cố chấp bảo thủ?"

Hồng Khổng Tước trợn mắt nhìn Phì Miêu, lạnh lùng nói.

Cùng lúc đó, hai bàn tay của cô ta đã siết chặt lại.

Thấy vậy.

Phì Miêu lập tức kinh hãi, vội vàng nói: "Là tôi cố chấp bảo thủ, tôi cố chấp bảo thủ được chưa?"

"Hừ, còn biết điều đấy, chuyện chị đây muốn làm, cậu không cần nói tôi cũng sẽ làm. Còn chuyện tôi không muốn làm ấy à, dù ai ép tôi cũng sẽ trở mặt với người đó!"

Hồng Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

"Phải phải phải, là chị lợi hại, tôi không thể chọc nổi chị, tôi còn không dám trốn nữa cơ mà?"

Phì Miêu cực kỳ bất lực nhún vai, sau đó lộ vẻ hậm hực đi qua một bên.

Nhìn cảnh tượng này.

Diệp Thu cũng lắc đầu cười một tiếng.

Anh phát hiện Phì Miêu này thật sự thú vị, bình thường mồm mép còn ba hoa tùy tiện.

Nhưng một khi người khác vừa tức giận, cậu sẽ lập tức sợ hãi ngay.

Đây quả thực là Vua mạnh miệng trong truyền thuyết mà! Thật thú vị!

Tuy nhiên.

Ngay lúc này.

Hồng Khổng Tước quay người lại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Diệp Thu.

Điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Khổng Tước chợt trở nên u ám, trợn mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói: “Cười đi, cười đi, anh còn có tâm trạng để cười sao? Là chỉ huy của tiểu đội phá án tội phạm lần này, làm phiền anh phát huy tác dụng được không? Tất cả chúng ta đều sắp chết cóng rồi! Anh không giúp được gì thì thôi đi, nhưng sao cũng chẳng vội vàng gì cả thế!"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện