Long Thần Ở Rể

C312: Cho anh một ngày nghỉ


trước sau

"Ngon không? Vậy anh đừng để dư lại nhé, nhớ rửa chén đũa nữa, biết chưa?"

Lâm Thanh Nhã cười lạnh nói.

"Được rồi, vợ à, em cứ yên tâm, anh chắc chắn sẽ không để thừa lại chút nào đâu!"

Diệp Thu vội vàng gật đầu, bảo đảm nói.

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã hài lòng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía lầu hai.

Cho đến khi Lâm Thanh Nhã lên lầu hai.

Lúc này Diệp Thu mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Chẳng lẽ Lâm Thanh Nhã đã nhận ra được điều gì?

Không thể nào, anh ngụy trang rất tốt, sẽ không để lộ ra sơ hở nào đâu!

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu nhíu mày lại.

Xem ra mấy ngày nay, anh phải tiết chế hết mức có thể mới được.

Phụ nữ tương đối nhạy cảm cùng đa nghi.

Một khi Lâm Thanh Nhã phát hiện ra được điều gì, nhất định sẽ truy xét tới cùng.

Cho nên, bất kể thế nào.

Tuyệt đối không thể để cho Lâm Thanh Nhã nảy sinh hoài nghi với anh được!

"Rột rột rột!"

Đột nhiên.

Bụng của Diệp Thu vang kêu lên những tiếng kêu kỳ quái.

Điều này làm cho sắc mặt của Diệp Thu thay đổi, trong lòng thầm nói không tốt.

Anh không dám do dự, vội vàng lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Có sao nói vậy.


Lâm Thanh Nhã thật sự nên đi nghiên cứu thuốc tiêu chảy thôi.

Ăn đồ cô nấu còn tốt so với cả thuốc tiêu chảy nữa.

Hiệu quả nhanh chóng như vậy mà.

Hơn nữa còn không làm tổn thương cơ thể.

Với kỹ thuật này của cô, nếu cô chuyên tâm nghiên cứu thuốc tiêu chảy.

Nói không chừng có thể khiến cho Lâm Thị lên một tầng cao mới.

Dù sao Diệp Thu ăn cơm do Lâm Thanh Nhã nấu, không có lần nào là không đau bụng.

Tóm lại tối nay.

Diệp Thu đừng nghĩ đến chuyện yên tĩnh...

Đêm đó không còn gì để nói.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vẻ mặt Diệp Thu đầy mệt mỏi, bò ra khỏi chăn, vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Thanh Nhã trước, sau đó mới gọi Lâm Thanh Nhã xuống.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Thu.

Lâm Thanh Nhã hé miệng cười, cố ý hỏi: "Sắc mặt của anh sao vậy?"

"Đừng nói nữa, tối hôm qua anh lại bị tiêu chảy cả đêm!"

Diệp Thu cười khổ nói.

Nghe thấy vậy.

Khóe miệng Lâm Thanh Nhã nở nụ cười đắc ý, sau đó còn giả bộ vô tội, chớp đôi mắt to, cố ý hỏi: “Sao lại bị tiêu chảy thế? Có phải tối qua anh ăn cái gì bẩn không?"

"Không đâu, tối hôm qua anh chỉ ăn thức ăn em nấu thôi!"

Diệp Thu lắc đầu nói.

"Vậy ý của anh là, thức ăn em làm không sạch sẽ sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã run lên, lạnh lùng nói: "Được, vậy sau này em không làm nữa!"

"Không, không, không đâu, vợ à, anh không có ý đó. Thức ăn em làm là ngon nhất trần đời, vấn đề là của riêng anh thôi. Dạ dày của anh quá tệ, chứ không liên quan gì đến việc em nấu cả!"


Diệp Thu vội vàng xua tay, ngượng ngập cười giải thích.

"Vậy thì được!"

Lâm Thanh Nhã mặt đầy hài lòng gật đầu, sau đó liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Thu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trông sắc mặt anh kém như vậy, cơ thể cũng không thoải mái, hôm nay anh cứ nghỉ một ngày ở nhà cho khỏe đi!"

Nghe thấy Lâm Thanh Nhã nói vậy.

Trong lòng Diệp Thu cực kỳ vui mừng.

Nhưng ngoài mặt anh vẫn giả vờ dáng vẻ yếu ớt vô lực, vẻ mặt thành thật nói: "Vậy cũng không tốt lắm nhỉ, anh phải làm việc, anh phải cố gắng, không phụ lòng mong đợi của vợ về anh!"

“Bớt đi, em còn không biết anh sao? Ở nhà nghỉ ngơi cho nghiêm túc, không được phép đi đâu cả. Bất cứ lúc nào em cũng có thể trở về, nếu khi trở về phát hiện anh không có ở nhà, hậu quả tự chịu đấy!"

Lâm Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thu một cái, giọng điệu nhàn nhạt nói.

"Được rồi, vợ à, em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Cố gắng hồi phục thân thể để tiếp tục làm việc chăm chỉ!"

Diệp Thu vội vàng đảm bảo nói.

"Nói nghe hay đấy, hy vọng anh không phải chỉ nói thôi!"

Lâm Thanh Nhã cong môi nói.

...Sau ăn bữa sáng xong.

Lâm Thanh Nhã liền lái xe đến công ty.

Cho đến khi chiếc Ferrari do Lâm Thanh Nhã lái ra khỏi sân biệt thự.

Cuối cùng Diệp Thu cũng mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ hôm nay.

Anh cùng tiểu đội Thiên Võng đã hẹn nhau đến hiện trường vứt xác để xem có manh mối gì không.

Nhưng anh lại không tìm được cớ để xin phép Lâm Thanh Nhã không đến công ty.

Không ngờ Lâm Thanh Nhã nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, nên chủ động cho anh nghỉ một ngày.

Đúng là trời giúp anh rồi! Vừa vặn đúng tâm ý của Diệp Thu.


Vì vậy Diệp Thu nhanh chóng thay quần áo, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Về phần Lâm Thanh Nhã bên kia.

Để phòng ngừa Lâm Thanh Nhã đột nhiên trở về, phát hiện anh không có ở nhà.

Diệp Thu bảo Âu Dương Hạo phái một người người đến cửa công ty của Lâm Thanh Nhã ngồi, chỉ cần Lâm Thanh Nhã rời khỏi công ty, lập tức thông báo cho mình.

Như vậy không cần phải lo lắng Lâm Thanh Nhã kiểm tra bất ngờ! Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa.

Diệp Thu bước ra khỏi Hãn Hải Lam Thành, đồng thời gọi điện thoại cho Triệu Khôn Sơn để ông ta phái xe đến đón anh, nhân tiện thông báo cho tiểu đội Thiên Võng tập họp ở cục cảnh sát.

Ước chừng qua khoảng nửa giờ.

Một chiếc BMW X5 màu trắng dừng lại trước mặt Diệp Thu.

Cửa sổ được hạ xuống.

Hàn Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay ra hiệu với Diệp Thu, mở miệng nói: "Lên xe đi!"

"Sao lại là cô!"

Diệp Thu hơi sửng sốt, nhưng vẫn đi đến ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

"Cục trưởng Triệu nói hôm nay mọi người đến hiện trường vứt xác để tìm manh mối nên để tôi đi cùng!"

Mặt Hàn Tiêu Tiêu có chút ửng đỏ nói.

Hôm nay cô không mặc đồng phục cảnh sát mà là một bộ quần áo thể thao màu trắng.

Dù vậy, cũng không cách nào che giấu được vóc dáng gợi cảm của cô.

Hơn nữa, bởi vì khóa kéo trên áo cô tương đối hở.

Diệp Thu ngồi ở bên ghế phụ, vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong cổ áo của Hàn Tiêu Tiêu.

Anh phát hiện ra.

Bên trong Hàn Tiêu Tiêu chỉ mặt một chiếc áo lót đen ở bên trong.

Phong cảnh đẹp tuyệt vời.

Diệp Thu chỉ nhìn lướt qua một cái, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng nữa.

Nếu không, thể nào cũng xảy ra chuyện mất.

"Ừ, thế à, vậy lái xe đi!"

Diệp Thu hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi nói.

"Ừ!"

Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, ngay sau đó trực tiếp khởi động xe.


Dọc đường.

Hai người chỉ như có như không trò chuyện với nhau.

Diệp Thu nhận thấy thái độ của Hàn Tiêu Tiêu đối với mình có chút thay đổi lớn.

Lúc trước Hàn Tiêu Tiêu ở trước mặt anh, cực kỳ mạnh bạo, hận không thể cưỡi lên đầu anh.

Nhưng bây giờ, cô thậm chí còn không dám đối mặt với anh nữa.

Ngay cả khi ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào nhau, cô cũng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Chuyện này làm trong lòng Diệp Thu hơi khó hiểu.

Đây là tình huống gì đây?

Chẳng lẽ thật sự đổi tính?

Khoan hãy nói đã.

Nếu Hàn Tiêu Tiêu mất đi sự bạo lực ngày xưa.

Diệp Thu thật sự không quen đâu.

Tuy nhiên.

Loại chuyện này.

Diệp Thu không thể hỏi thẳng Hàn Tiêu Tiêu được, chỉ có thể mặc kệ cô thôi.

Đi tới cục cảnh sát.

Hàn Tiêu Tiêu trực tiếp đưa Diệp Thu đến văn phòng làm việc của Triệu Khôn Sơn.

Mà giờ phút này.

Cả bốn người của tiểu đội Thiên Võng đều đã đến đông đủ.

Sau khi nhìn thấy Diệp Thu.

Bốn người vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, kính cẩn chào hỏi: "Anh Diệp!"

Thái độ đó, cùng với lúc mới gặp nhau ngày hôm qua, chẳng khác gì hai người riêng biệt cả.

Triệu Khôn Sơn nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi xúc động.

Diệp tiên sinh không hổ là một nhân vật lớn mà cấp trên giao phó phải chăm sóc thật tốt.

Vẻn vẹn chỉ có một ngày thôi đã có thể khiến tiểu đội Thiên Võng hoàn toàn thay đổi thái độ rồi.

Thủ đoạn thu phục lòng người này thật sự rất phi thường!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện