"Ra thế, quá muộn rồi, đến nước này rồi thì anh có thể làm gì khác nữa? Anh thấy mình không đủ khả năng lo cho đám cưới nên muốn chạy trốn trong đêm phải không?" Chu Nhược Mai nổi giận và cho rằng Uy Long đã “nổ” quá to mà hoàn toàn không thể thực hiện được, nên đang muốn trốn chạy trách nhiệm.
Mồ hôi của Uy Long bắt đầu đổ ra, anh biết Nhược Mai đang lo sợ điều gì, nhưng anh cũng thực sự không còn cách nào khác trong tình thế này, bèn nói: "Tôi thực sự có việc rất quan trọng và cấp bách nên không thể giải thích ngay bây giờ được. Ngày mai em sẽ biết tất cả.”
"Được lắm, nếu anh đã muốn đi thì cứ việc đi, cho dù là anh lừa gạt tôi và không bao giờ quay lại, tôi cũng không ngăn anh nữa." Chu Nhược Mai trong khoảnh khắc Uy Long dường như thấy mắt cô ấy đỏ lên như sắp khóc.
Uy Long lau mồ hôi, nắm lấy vai Nhược Mai và nói: "Tôi không phải là loại người như em nghĩ đâu. Vợ tôi là người đẹp nhất Quốc Hòa, lại đôn hậu khoan dung, tôi sao có thể để lại một người phụ nữ như vậy mà bỏ đi chứ!”
"Hứ, ai mà biết được! Anh đã bị kìm chân trong nhà này suốt ba năm, chắc là anh muốn thoát khỏi đây lắm chứ gì? Bên ngoài đó còn cả tá cô gái xinh đẹp, anh còn có thể nhớ đến tôi sao?" Chu Nhược Mai nói xong, đỏ bừng mặt. Đang lúc nửa đêm, tại sao cô lại thấy động lòng với tên khốn này?
"....." Uy Long im lặng không thể trả lời. Nhìn Chu Nhược Mai lúc này, người đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh với khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng đầy lo lắng và tâm trí rối bời. Trông cô ấy thực sự quyến rũ vô cùng khiến anh chẳng muốn đi nữa!
Chu Nhược Mai thấy ánh mắt khác lạ của Uy Long , và mặt cô càng đỏ hơn: "Anh nhìn cái gì đó, đi đâu thì đi đi!"
"Được, tình hình khẩn cấp lắm rồi, tôi phải đi trước. Nhớ đợi tôi vào ngày mai, tôi nhất định sẽ mang đến cho em một bất ngờ lớn!" Uy Long không muốn lãng phí quá nhiều thời gian liền rời đi ngay sau khi dứt lời.
Uy Long thực sự không muốn ra đi vào thời điểm này, nhưng tình hình tiền tuyến đang ngàn cân treo sợi tóc, các chiến sĩ ở đó rất cần anh. Để bảo vệ lãnh thổ quốc gia, anh nhất định phải tới mặt trận phía nam kịp thời.
Uy Long chạy ra khỏi con phố, anh thấy Thiên Thành cùng tám hộ vệ của anh ta đã chờ sẵn bên ngoài.
Nhìn Uy Long rời khỏi nhà giữa đêm, Chu Nhược Mai có chút không yên tâm. Cô đang nghĩ tới những kịch bản tồi tệ nhất nếu Uy Long tới muộn hoặc không thể quay trở lại đón cô vào ngày mai. Trong lòng đầy hoài nghi và lo lắng, Nhược Mai bèn đến cửa sổ và nhìn xuống bên dưới nhà nơi có thể trông ra cả khu nhà, để xem anh ta sẽ làm gì.
Và Chu Nhược Mai đã chứng kiến những chuyện vô cùng kỳ lạ. Ba chiếc xe jeep đang đậu ở ngoài con đường, Thiên Thành và tám người mặc đồng phục đứng bên cạnh những chiếc xe và ngay khi trông thấy Uy Long thì họ
nghiêm mình giơ tay lên chào anh theo kiểu quân đội.
Sau đó Uy Long leo lên chiếc jeep của Phạm Cương, rồi họ lập tức đi khỏi, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Nhược Mai rất ngạc nhiên. Tại sao những người này lại có vẻ kính trọng Uy Long đến vậy, họ định đưa Uy Long đi đâu?
Chu Nhược Mai rất bối rối, phải trằn trọc một lúc rất lâu sau đó mới có thể ngủ lại. Dù sao Uy Long cũng đã nói rằng mọi chuyện sẽ được sáng tỏ vào ngày mai, vì vậy cô sẽ đợi đến ngày mai xem sao!
...
"Soái Tướng , quân địch đột nhiên phát động một cuộc tấn công, có ý định vượt biên. Anh có muốn đi phi cơ chuyên dụng về phía tây không?" Thiên Thành hỏi gấp khi họ vừa ngồi lên xe.
"Không, tôi đã ở khu biên giới phía Tây trong nhiều năm. Tôi có thể tường tận tất cả mọi thứ về nơi