"Mẹ!"
"Bà ơi!"
Các con cháu của Chu gia thấy bà nội đột nhiên ngất đi, tất cả đều hoảng sợ và chạy về phía bà.Những người họ hàng của gia đình họ Chu cũng nhanh chóng chạy qua.
Chu Nhược Mai , người đang đắm chìm trong hạnh phúc, cũng ngạc nhiên. Mặc dù cô ấy vừa bị trục xuất khỏi gia đình, nhưng người này rốt cuộc vẫn là bà của cô. Cô ấy không muốn bà có bất kỳ mệnh hệ nào.
Uy Long cũng ngạc nhiên không kém khi thấy bà Chu bị ngất. Anh cũng không hề muốn bà Chu gặp tai nạn. Mặc dù bà ấy rất phiền phức và chưa một lần đối xử tử tế với anh, nhưng ông Chu đã rất tốt với anh.
Uy Long tổ chức đám cưới long trọng này, cũng chỉ vì muốn gia đình họ Chu có thể nhìn nhận Chu Nhược Mai với ánh mắt khác và đối xử tốt hơn với cô ấy, coi trọng cô ấy, bù đắp cho sự thiệt thòi của Nhược Mai . Chỉ đơn giản như vậy chứ không hè có mục đích gì khác. Vì vậy anh hoàn toàn không muốn tức giận với bà Chu.Nếu bà Chu lại gặp chuyện gì đó vào ngày vui lớn nhất đời anh, sự kiện hạnh phúc này sẽ trở thành một đám tang.
"Uy Long , mau đến xem tình hình bà tôi thế nào." Chu Nhược Mai hiện đang được bao quanh bởi một nhóm phù dâu và phù rể, còn mang trên người chiếc váy cồng kềnh và không thể thuận tiện ra ngoài, chỉ có thểnhờ cậy Uy Long .
Những phù rể và phù dâu này có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Uy Long và Chu Nhược Mai . Dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn đề cao cảnh giác.
"Được rồi, tất cả hãy để cô ấy được riêng tư một lát." Uy Long nói với đội đặc nhiệm.
Các phù rể và phù dâu ngay lập tức nhường đường khi nghe lệnh của anh.Uy Long đưa Nhược Mai ra khỏi vòng vây và đi nhanh về phía bà Chu.Các phù rể và phù dâu theo sau họ.Tuy nhiên, khi hai người vừa mới đi được nửa đường thì bà Chu đã tỉnh dậy.
"Ôi!" Bà Chu thở hổn hển.
Một loạt các cú sốc do Uy Long vừa mang đến đã khiến trái tim già nua của bà không thể chịu đựng nổi, sự phấn khích xen lẫn nỗi lo lắng của bà khiến huyết áp tăng đột ngột, vì vậy đã bất tỉnh trong giây lát. Bà tự hỏi liệu Uy Long còn có thể gây ra bất ngờ gì nữa hay không? Khi các con và cháu thấy bà Chu vẫn ổn, họ đã đỡ bà ngồi dậy.
Lúc này, những vị khách có mặt mới bắt đầu xì xào thảo luận:
"Bà Chu già này thực sự không có mắt, không nhận ra một người cháu rể tốt như vậy. Bà ta thậm chí còn đuổi cháu gái mình ra khỏi Chu gia trước mặt bao nhiêu người. Giờ hẳn là Uy Long này chỉ muốn cắt cổ bà ta."
"Phải! Với một chàng rể giàu có và có thế lực như vậy, tại sao Chu gia không biết trân trọng chứ! Chỉ cần Uy Long phất tay một cái cũng đủ để Chu thị trở thành gia tộc bề thế bậc nhất ở Đà Lạt này!”
"Bà ta bất tỉnh cũng phải thôi. Chắc là phát hiện ra cháu rể của mình giàu có quá nên bị kích động thần kinh đó mà."
"Đúng đúng, tôi nghĩ bây giờ bà ấy rất hối hận vì đã đuổi cô cháu gái ngọc ngà ra khỏi gia đình. Vì nếu mối quan hệ giữa Chu gia và Chu Nhược Mai bị cắt đứt thì đồng nghĩa với việc họ sẽ chẳng thu được lợi lộc gì từ phía Uy Long nữa. Ây da ta nói đây là nghiệp mà!"
Bà Chu thực sự rất hối hận, nếu bà biết cháu rể của mình có khả năng như vậy, bà sẽ không bao giờ dám làm tổn thương cháu gái chứ đừng nói đến việc đuổi cô ấy ra khỏi Chu gia!
Uy Long cũng lắng nghe ý kiến của mọi người, anh ta lập tức cau mày và dừng lại. Hóa ra trước khi đến đây, bà Chu đã đuổi Chu Nhược Mai ra khỏi Chu gia và cắt đứt quan hệ với cô! Chẳng trách lúc nãy cô ấy lại khóc nức nở như vậy. Nếu đã như thế, anh không cần phải gặp lại bà ta!
"Uy Long , tại sao anh dừng lại vậy?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
"Bà của em đã ổn rồi, chúng ta không cần quan tâm nữa, bà ấy vẫn còn rất nhiều người thân chăm sóc mà." Uy Long nói.
"Uưm......Được rồi." Chu Nhược Mai chợt nhớ rằng cô đã bị đuổi ra khỏi gia đình, cô không được phép lại gần họ nữa, vả lại bà cô cũng đã tỉnh lại.
"Bây giờ tới lượt em giúp tôi đeo nhẫn!" Uy Long tiếp tục lấy ra một chiếc hộp nhẫn khác và đưa nó cho Chu Nhược Mai .
Cô nhận lấy hộp nhẫn và mở ra một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt mọi người chuyển hướng nhìn từ bà Chu sang tập trung vào hộp nhẫn một lần nữa.
Khi chiếc hộp được mở ra, một chiếc nhẫn màu xanh lam dành cho nam giới xuất hiện trước mặt mọi người. Trông màu sắc và vẻ