Vậy được thôi, Nhược Mai, chỉ cần em thích là được." Lê Uy Long nói, trong lòng cảm thấy xúc động vô cùng.
Minh Hải và Thiên Thành cũng rất ngạc nhiên khi thấy Chu Nhược Mai lại chọn đi bằng xe tăng bọc thép thay vì nhiều loại xe đẳng cấp khác ngay trong ngày cưới của mình. Nhưng điều này thực sự rất có lợi.
Các đặc vụ của kẻ thù đã trà trộn vào trong thành phố Quốc Hoà, chúng có thể tấn Lê Uy Long bất cứ lúc nào. Nhưng giờ cô dâu đã chọn di chuyển bằng một cỗ xe bọc thép, và tất nhiên chú rể cũng sẽ đi cùng cô. Xe tăng bọc thép có khả năng chống đạn, nó sẽ bảo vệ an toàn cho hai người. Những kẻ cố gắng ám sát Lê Uy Long sẽ không có cơ hội nào để ra tay, ít nhất là cho đến khi họ rời xe.
Dĩ nhiên Chu Nhược Mai không biết chuyện này. Cô chọn xe tăng bọc thép đơn giản là vì cô chưa từng đi nó trước đây và chỉ muốn trải nghiệm một chút. Những chiếc xe sang trọng thì không thiếu cơ hội để ngồi, nhưng đối với một chiếc xe tăng bọc thép, nếu không tranh thủ ngồi vào lúc này, e là sẽ không còn cơ hội nào nữa.
"Giám đốc Ngô, Tú Hằng, chúng ta mau đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ được ngồi xe tăng bọc thép đó!" Chu Nhược Mai hớn hở quay lại nói với Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm.
"Được, chúng tôi tới ngay!" Tường Ninh và Tú Hằng đồng thanh nói lớn. Họ cũng rất phấn khích và muốn được trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe tăng bọc thép.
Sau đó, Chu Nhược Mai tiếp tục nói với các cựu sinh viên đến dự đám cưới của mình: "Mọi người, chúng ta hãy cùng nhau đến khách sạn Vạn Niên thôi!!"
Những người bạn cùng lớp của Chu Nhược Mai vẫn chưa hết kinh ngạc bởi màn trình diễn tuyệt vời của Lê Uy Long lúc nãy. Nghe tiếng cô, họ mới kịp định thần lại.
"Được, tụi tớ tới ngay, mau đi thôi nào các cậu!" Dương Tịnh Yên vỗ vai các bạn.
Nói rồi, tất cả họ cùng nhập đoàn với đội xe hoa sang trọng vừa diễu hành lúc nãy. Khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ hớn hở bởi cuộc đời họ chưa từng tham dự một sự kiện nào lớn tới vậy.
"Khoan đã! Con rể tốt của mẹ, ta là mẹ của Nhược Mai, mẹ vợ con. Con không định đưa mẹ tới khách sạn để tham dự lễ cưới của hai đứa sao?” Tô Ánh Tuyết vội vàng la lên và đuổi theo.
"Còn cả bà nữa? Bà là chủ của gia đình, đám cưới hai cháu sao có thể thiếu bà được?", Bà Hoàng dù đi không vững với một cây gậy, vẫn vội vã đuổi theo đội rước dâu.
Bà Hoàng chưa từng được đến khách sạn Vạn Niên một lần nào trong đời. Dĩ nhiên bà ấy không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy. Những người còn lại trong Chu gia cùng với rất nhiều họ hàng ở đó cũng lần lượt đuổi theo họ, yêu cầu được tham dự lễ cưới của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.
"Chà, tôi cứ nghĩ là mọi người muốn dự đám cưới của Chu Lệ Ngọc hơn, nên tôi không dám mời. Nếu bây giờ mọi người lại muốn đến đám cưới của tôi với Nhược Mai, tôi vẫn sẽ hoan nghênh điều đó." Lê Uy Long nói.
"Chu Lệ Ngọc đó thì có gì tốt, chúng tôi chỉ muốn tham dự lễ cưới của anh!"
"Phải, nói gì thì Chu Nhược Mai vẫn là chị cô ta. Dù là lễ cưới tổ chức vào cùng một ngày, vẫn phải theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, tất nhiên chúng tôi phải đến dự lễ cưới của cô Nhược Mai trước rồi!"
"Chu Lệ Ngọc cố tình chọn kết hôn ngày hôm nay để chống đối và sỉ nhục hai người. Đó là lỗi của cô ta, là tự cô ta không biết tốt xấu, không phải chúng tôi muốn như vậy đâu."
Chỉ vì muốn được tham dự lễ cưới của Lê Uy Long, mọi người đã không ngần ngại chế giễu và lăng nhục Chu Lệ Ngọc.
Lê Uy Long chợt thấy bố vợ Chu Hoà vẫn còn trong tình trạng bàng hoàng, anh nói