"Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài, anh nhanh chóng đi vào đi, đừng lãng phí thời gian quý giá." Thiên Thành nói dè dặt.
Trong khi Thiên Thành và Lê Uy Long đang trò chuyện, Chu Nhược Mai, Tô Ánh Tuyết, Chu Hoà và Dương Đoàn cùng đi vào khu biệt thự. Tới đây, mấy người họ đã choáng váng vì không gian sang trọng mà trang nhã trong biệt thự. Bên cạnh đó, ở đây có đầy đủ tất cả các loại đồ nội thất và thiết bị điện tiện nghi nhất. Phải công nhận rằng Hà Văn Toàn này thực sự rất chu đáo.
Lúc này, Lê Uy Long cũng vừa từ bên ngoài bước vào, Tô Ánh Tuyết đã không thể chờ đợi mà hỏi vội vã: "Con rể tốt của mẹ, rốt cuộc con có thân phận thế nào, tại sao lại có biết bao nhiêu người nổi tiếng đến tham dự đám cưới của hai đứa và tặng nhiều món quà xa xỉ tới như vậy?"
Tô Ánh Tuyết hỏi liền một tràng mà không đợi Vĩnh Thiên trả lời, bên cạnh bà, Chu Nhược Mai và cha cô Chu Hoà cũng rất hiếu kỳ với những vấn đề này. Họ thực sự muốn nghe câu trả lời.
"Tôi thực sự chỉ là một quân nhân bình thường." Lê Uy Long lo lắng rằng một người tính cách khoa trương như Tô Ánh Tuyết nếu biết được danh tính thực sự của anh thì sẽ không ngần ngại mà đi khoe khoang ở khắp mọi nơi và ỷ thế cậy quyền bắt nạt người khác, vì vậy anh hoàn toàn không muốn nói cho bà biết về danh tính thực của mình để tránh rắc rối.
Dương Văn Diệp nghe Lê Uy Long nói điều này thì rất ngạc nhiên và hơi sốc một chút, tự hỏi tại sao anh lại phải tiếp tục che giấu danh tính của mình. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục làm một gã con rể vô dụng ư?
Bởi vì sự thật là chính Lê Uy Long đã thông báo với ông về việc được đề bạt làm Long thần chiến và đã trở thành tổng chỉ huy quân đội, nhưng nếu con trai ông từ chối nói danh tính thực sự của mình, chắc hẳn phải có lý do nào đó, vì vậy ông không nói gì thêm.
Khi nghe câu trả lời của Lê Uy Long, cha mẹ vợ của anh đều rất ngạc nhiên.
"Cái gì? Con chỉ là một quân nhân bình thường? Vậy thì tại sao đến cả Đại Uý Minh Hải - một chiến binh bốn sao kỳ cựu, cũng tham dự đám cưới của con, lại còn phái cả các đặc vụ, điều động xe tăng bọc thép với rất nhiều hộ vệ?" Tô Ánh Tuyết xấu tính thật, nhưng bà ta không phải là kẻ ngốc mà dễ dàng tin rằng Lê Uy Long chỉ là một quân nhân bình thường.
"Đó là vì tôi đã từng cứu mạng Minh Hải, chính xác là đã chắn đạn cho anh ấy, vì vậy anh ấy muốn trả ơn tôi. Anh ta đã gửi rất nhiều quân lực đến bảo vệ bởi vì anh ta là chỉ huy cao nhất ở căn cứ phía nam, chuyện chỉ có vậy thôi!" Lê Uy Long điềm tĩnh trả lời và dường như đã tìm thấy một lý do phù hợp.
"Không thể nào, kể cả khi con đã cứu Minh Hải, thì con định giải thích thế nào về các vị thiếu gia từ 5 gia tộc lớn ở Khánh Hòa?Và cả những người giàu có nổi tiếng trên khắp cả nước cũng đến tham dự lễ cưới của hai đứa? Chuyện này thì là sao đây?" Tô Ánh Tuyết vẫn không tin và hỏi lại.
"Những người đó là do Trung Uý Thiên Thành mời đến." Lê Uy Long nói.
"Tại sao Thiên Thành đó lại làm vậy giúp con?" Tô Ánh Tuyết vẫn hỏi tiếp.
"Đó là vì hiện giờ đang có một cuộc chiến rất khốc liệt ở phía tây nước ta, Thiên Thành muốn con quay trở lại đội của mình và hành quân về phía tây để chiến đấu. Bởi vì con đã mạnh miệng hứa với Nhược Mai là sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng bậc nhất Quốc Hoà cho cô