Long Vương Trở Lại

Tôi Đã Thuê Phòng Bao Kim Cương


trước sau

Tây Cảnh Tiêu Dao Vương, Tây Cảnh Thống soái quân, dưới một người, trên vạn người, một nhân vật đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực.

Ông ta đi bộ tới, hào quang trên người rất mạnh.

Bên ngoài Mỹ Vị Hiên, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Đây chính là Tiêu Dao Vương, thống soái mới của Ngũ quân.

Trước đây bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên TV, bây giờ gặp được người thật, bọn họ đều bị hào quang ở trên người Tiêu Dao Vương lam cho kích động, ngay cả động đậy cũng không dám.

Đinh Kiến Ba và mấy người bảo vệ quỳ trên mặt đất, cơ thể lạnh run.

Hà Diễm Mai ngồi dưới đất thút thít, nhìn thấy Tiêu Dao Vương đi tới, cũng ngừng khóc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bà ta xem thời sự, biết đây là một người so với Tiêu Chiến còn kinh khủng hơn.

Vương Tĩnh cũng bị dọa cho sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trên mặt tất cả mọi người tràn đầy kinh sợ, chỉ có vẻ mặt của Giang Thần là ung dung.

Tiêu Dao Vương, anh gặp qua một lần, lúc ông ta được bổ nhiệm làm thống soái.

"Long..." Tiêu Dao Vương đi tới, ánh mắt dùng lại trên người Giang Thần, trong ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ, ông ta muốn mở miệng nói.

Nhưng thấy được ánh mắt của Giang Thân, ông ta nhất thời hiểu được, liếc mắt nhìn quét qua bốn phía, nhìn thấy Đinh Kiến ba đang quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Tổng, tổng soái, không có việc gì."

Tiêu Dao Vương vừa thấy tình cảnh này, thì biết ngay là có chuyện gì vừa xảy ra, khiển trách quát: "Trong khu vực của bổn soán, không cho phép gây chuyện, nếu không thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha, cút."

"Dạ."

Đinh Kiến Ba nào dám ở lại, cả người giống như một quả bóng cao su, cút thật nhanh.

Mấy tên bảo vệ cũng như vậy, vội vàng cút đi.

Lúc này, có mấy chiếc xe jeep chạy đến,

Tiêu Dao Vương liếc nhìn Giang Thần một cái, không nhiều lời, bước lên xe jeep. nghênh ngang mà đi.

Sau khi ông ta rời đi, lúc này mọi người ở Mỹ Vị Hiên mới dám thở ra.

"Này, đây là thống soái vừa mới nhậm chức của Ngũ quân sao?"

"Hào quang thật mạnh, ông ta vừa xuất hiện, tôi ngay lập tức cảm gíc như có một tảng đá đặt ở giữa ngực, tôi rất nhanh đã không thể thở được."

"Tiêu Dao Vương, Tây Cảnh thống soái đó, bây giờ còn là Tổng soái của Ngũ quân, đây chính là nhân vật đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp, thực sự là người có tai to mặt lớn."

"Đúng là người đàn ông độc đoán." . Bạn có biết trang truyện [ TRUм tгцуeЛ. vЛ ]

Sau khi xe của Tiêu Dao Vương rời xa, bên ngoài Mỹ Vị Hiên mới trở nên xao động.

Mà Vương Tĩnh, không còn dám tìm Giang Thần để gây phiền phức, may mà Tiêu Dao Vương không trách tội, nếu không thì chỉ trong chốc lát toàn bộ nhà họ Vương xong đời rồi.

"Giang Thần, Đường Sở Sở, hai người chờ đó cho tôi, chuyện này không yên đâu!"

Cô ta hung dữ để lại một câu, cũng không còn quan tâm đến việc ăn uống nữa, lệch chân, lầm lũi rời đi.

Đường Sở Sở cũng phản ứng lại, nhìn thấy chiếc xe jeep rời đi xa, có chút mất hồn: "Đây là Tiêu Dao Vương ở trên thời sự sao, so với trên TV còn khích phách hơn."

Nhưng, cô làm sao có thể nghĩ đến, chồng của cô là người mà ngay cả Tiêu Dao Vương cũng không sánh bằng.

"Ông, cái tên rác rưởi này, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái, gả cho ông, thật sự mất hết thể diện."

Bên ngoài Mỹ Vị Hiên, lại lần nữa truyền đến tiếng mắng to của Hà Diễm Mai.

Đường Bác bị bà ta nhéo lỗ tai, nhưng một câu cũng không dám nói.

"Mẹ, nhiều người như vậy, đừng ức hiếp bố." Đường Sở Sở nhịn không được nói một câu.

"Đều là do mày, đồ sao chổi mà ra, đi đến đâu cũng đều đắc tội với người khác, nếu không phải đúng lúc có Tiêu Dao Vương đi ra, ngày hôm này nhà họ Đường xác định kết thúc rồi." Hà Diễm Mai hết tay định tát cô.

Giang Thần trực tiếp vươn tay ra, chặn được bàn tay đang tát tới của bà ta.

"Các tên rác rưởi nhà mày, dám chặn tao?" Hà Diễm Mai ngay lập tức nổi giận, nâng tay tát cho Giang Thần một cái.

Giang Thần không hề đánh trả.

Bởi vì cho dù Hà Diễm Mai có sai đi chăng nữa, bà ta cũng là mẹ của Đường Sở Sở.

Anh chỉ là không muốn Đường Sở Sở bị đánh, chỉ thế thôi.

"Mẹ, đừng đánh mà." Đường Sở Sở kéo tay của Hà Diễm Mai, van xin nói.

Lúc này Đường Tùng mới kéo Ngô Mẫn đi tới, trên mặt cậu ta tràn đầy bất mãn: "Giang Thần, lần này thiếu chút nữa đã bị anh hại chết, may là chúng tôi có vận khí tốt, vừa khéo Tiêu Dao Vương ở trong này ăn cơm, lại vừa đúng lúc ăn xong rồi đi ra, nếu không thì anh xác định sẽ bị đánh gãy hai chân đi, ngay cả nhà họ Đường chúng tôi cũng đều bị liên lụy."

"Đúng là đồ sao chổi." Ngô Mẫn nhìn thấy băng gạc ở trên mặt Đường Sở Sở đã bị lấy xuống, trên mặt đều là sự ghét bỏ.

"Vợ, được rồi, nhiều người nhìn như vậy, có chuyện gì quay về nói sau." Đường Bác dè dặt nói một câu.

Mà Hà Diễm Mai, lại bất chấp nhiều như vậy.

Lúc nãy bà ta quỳ xin Vương Tĩnh, đã mất hết mặt mũi rồi, cũng không để ý nhiều như vậy.

Đường Bác vừa mở miệng, bà ta lại một lần nữa mắng to: "Bây giờ biết mở miệng nói chuyện rồi, vừa nãy làm sao vậy, bị dọa đến một câu cũng không dám nói, Đường Bác, bà đây gả cho ông, thật là mất mặt, bà đây muốn ly hôn với ông!"

Cổng Mỹ Vị Hiện, có không ít người đang ở xung quanh,

Nhưng những người này cũng không thèm quan tâm đến cuộc tranh cãi của gia đình bọn họ, mà là thảo luận về Tiêu Dao Vương.

"Năm ngày nữa, chính là lễ mừng Tiêu Dao Vương kế nhiệm đó."

"Đúng vậy, nghe nói là ở chiến khu Giang Trung, lần này lễ mừng Tiêu Dao Vương kế nhiệm, còn mở rộng thêm một vài chỗ ngồi cho công chúng tham gia bữa tiệc, nghe nói chỉ có những nhân vật máu mặt và có thế lực ở Giang Trung mới có được mời."

"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, chỉ có những người vô cùng giàu có, vô cùng quyền quý mới có tư cách tham gia lễ mừng kế nhiệm của Tiêu Dao Vương."

"Có thể đi được, thật sự đều là những nhân vật có tiếng của Giang Trung."

Một đám người tụ tập cùng một chỗ, thảo luận về Tiêu Dao Vương.

Mà Giang Thận, lại ngồi ở trên ghế ngoài cửa Mỹ Vị Hiên, lẳng lặng hút thuốc.

Hà Diễm
Mai vì gia đình, mất hết thể diện, thậm chí còn quỳ xuống vì Vương Tĩnh, nhưng sau khi trút giận với người nhà, bà ta cũng bớt giận rất nhiều.

"Ô, Diễm Mai, là bà hả, bà cũng đến Mỹ Vị Hiên ăn cơm sao?"

Ngay khi gia đình Đường Bác đang xếp hàng đợi đến lượt ăn cơm, một giọng nói truyền đến.

Hà Diễm Mai ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp được bảo dưỡng cẩn thận kéo theo một người đàn ông mặc âu phục, đeo cà vạt, cách ăn mặc như một người thành đạt đi tới, theo sau còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi.

"Tiểu Phân?"

Hà Diễm Mai đứng lên, nhìn người phụ nữ bảo dưỡng cẩn thận, trông như gái hai mươi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Bà là Lưu Phân, người ngày xưa ngồi sau tôi sao?"

"Phải không nhỉ, Diễm Mai, thật sự là bà ư, nhiều năm không gặp, vòng qua vòng lại sao bà lại trở về, lúc trước bà cũng được xem là hoa hậu giảng đường, làm sao không gả vào một gia đình giàu có, mà đến Mỹ Vị Hiên ăn một bữa cơm còn phải xếp hàng?"

Lưu Phân nhìn Hà Diễm Mai, kéo tay chồng mình, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên gọi lão Cao: "Đây là chồng tôi, chủ tịch công ty Cát Vận, tài sản mấy ngàn vạn, đúng rồi, chồng của bà đâu, làm việc ở đâu vâyh?"

Hà Diễm Mai làm sao lại không biết rằng Lưu Phân đang khoe khoang.

Bà ta kéo Đường Bác từ bên cạnh qua, ngẩng đầu lên: "Đường Bác, chồng của tôi, người nhà họ Đường, có 10% cổ phần Đường Thị Vĩnh Nhạc, giá trị của các ngành công nghiệp khác của nhà họ Đường cũng tăng thêm hơn một tỷ, giá trị của chồng tôi cũng trên trăm triệu."

Giành được 10% cổ phần gia tộc Đường, Hà Diễm Mai cũng đã có thể nở mày nở mặt rồi, còn liếc xéo Lưu Phân, vẻ mặt càng ngày càng đắc ý hơn.

Vẻ mặt Lưu Phân đầy kinh ngạc: "Ôi, không nhìn ra nha, cổ đông của Đường Thị Vĩnh Nhạc, nhưng mà, là một cổ đông của Vĩnh Nhạc, làm sao lại phải xếp hàng để ăn cơm, chẳng lã không có thẻ thành viên, à, tôi biết rồi, bà là đang khoe khoang thô."

Người đàn ông mà bà ta đang nắm tay nói: "Phân Phân, tôi đang bận, công ty rất nhiều việc, chúng ta tranh thủ thời gian đi ăn cơm, ăn cơm xong tôi còn phải đến công ty xử lý công việc."

Lưu Phân nhìn thấy sắc mặt mất tự nhiên của Hà Diễm Mai, nhất thời biết bà ta chỉ khoe khoang thôi.

Năm đó, Hà Diễm Mai là hoa hậu giảng đường.

Bà ta lớn lên cũng không tệ, nhưng ở đâu có Hà Diễm Mai, thì nơi đó bà ta chỉ là lá cây mà thôi.

Hiện tại có cơ hội lên mặt, làm sao bà ta có thể bỏ qua.

Bà ta kéo cô con gái có vẻ ngoài xinh đẹp ở đằng sau ra: "Đây là con gái của rôi, gả vào nhà giàu có, nhà họ Châu đó biết không, con gái tôi đã cho người nhà họ Châu."

Người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh cô gái khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý kéo cô gái: "Tôi không có nhiều tài sản trong nhà họ Châu, cũng chỉ trên dưới vài trăm triệu thôi, chỉ đứng thứ ba trong bốn nhà quyền thế thôi."

Nghe vậy, Hà Diễm Mai im lặng, nháy mắt không tìm được lời để đáp lại.

Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Đường Sở Sở một cái.

Đều là do đồ sao chổi này, làm cho bà ta không thể ngóc đầu lên nổi trước mặt bạn học.

Đường Sở Sở thì cúi đầu, không dám nhìn mọi người.

"Diễm Mãi, đây là con gái của bà sao, ôi, đây không phải là Đường Sở Sở sao, thờigian trước thời sựi có đưa tin về Đường Sở Sở, đúng rồi, tôi nghe nói con gái Đường Sở của bà gả cho một đồ ăn hại, cả người chỉ có ở nhà nấu cơm, còn lái xe điện nhỏ đón Đường Sở Sở tan làm, như thế nào, bây giờ bị phá hủy nhan sắc rồi sao?"

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội để làm nhục Hà Diễm Mai, Lưu Phân đương nhiên không hề buông tha, không ngừng hạ thấp Đường Sở Sở và Giang Thần, không ngừng khoe khoang con gái của mình, khoe khoang con rể của mình.

Bị khinh thường, Đường Tùng và Ngô Mẫn một câu cũng không nói, ai là người đã khiến gia đình bọn họ thua kém gia đình người khác chứ?

Hà Diễm Mai bị khinh thường đến không còn chút mặt mũi.

Ngay cả khi Đường Bác giành được 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc, bà ta vẫn không thể ngẩng đầu lên nổi.

Bà ta hung hăng trừng mình nhìn người đang ngồi hút thuốc, bà ta liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thần, trong lòng hận chết Giang Thần, cái thằng nghèo nàn này, khiến cho bà ta không thể ngẩng đầu lên nổi.

Giang Thần nhìn thấy một màn này, cũng không biết phải làm sao.

Thân là chồng của Đường Sở Sở, anh nghĩ cũng không muốn để Đường Sở Sở phải bẽ mặt, chẳng ngờ bố mẹ của Đường Sở Sở ở trước mặt người ngoài không thể ngẩng đầu lên được.

Anh ngay lập tức gọi điện cho Tiểu Hắc: "Đặt một phòng bao kim cương ở Mỹ Vị Hiên, đặt dưới tên Đường Sở Sở."

Sau khi gọi điện thoại xong, anh đứng lên, đi đến bên cạnh Hà Diễm Mai, nói: "Mẹ, không phải chúng ta đã đặt phòng bao kim cương à, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Nghe vậy, Lưu Phân nhất thời cười sằng sặc: "Ha ha, thuê phòng bao kim cương, cười chết tôi thôi."

Ngay cả chồng bà ta cũng bày ra vẻ mặt khinh thường: "Tên nhóc, cậu có biết phòng bao kim cương ở Mỹ Vị Hiên là cái gì không, giả bộ cũng không giả bộ như cậu."

Châu Dương, con rể của Lưu Phân ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Giang Thần: "Tôi là người nhà họ Châu, cũng mới chỉ là thành viên bạc, mới chỉ có thể thuê phòng bao bạc, còn thuê phòng bao kim cương, đúng thật là nổ mà, cả Giang Trung này, người có thể thuê được phòng bao kim cương, chỉ đếm trên lòng bàn tay."

Truyện convert hay : Hào Môn Thần Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện