Nhìn tin nhắn Tề Thiên trả lời, ngón tay thon dài tỉnh tế của Thẩm Thu Thủy bấm liên tục vào màn hình điện thoại, gõ ra một đoạn văn bản, vừa định nhấn gửi đi, Thẩm Thu Thủy do dự một chút, rồi lại xóa hết tin nhắn.
Đối diện Tê Thiên, một ông cụ tóc trắng xóa mỉm cười nói: "Xem ra bây giờ hai người ở chung rất hòa thuận."
Tề Thiên nhún nhún vai: “Tôi cũng khá ngạc nhiên.”
"Đó là điều bình thường, ở độ tuổi này, rất dễ bị người khác giới thu hút, mặc dù xung quanh Thẩm Thu Thủy có rất nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng người mà tôi dạy phải là người giỏi nhất."
Tề Thiên cười: “Ông cũng khá tự tin đấy.”
"Không còn cách nào khác." Ông cụ dang rộng tay, "Lúc còn trẻ tôi rất được yêu thích, nói thử xem, gần đây cậu thế nào?”
"Rất bận." Tề Thiên thở dài, "Mỗi ngày tôi đều bận rộn từ sáng đến tối, giống như chiều nay có chút thời gian rảnh, nhưng buổi tối lại có rất nhiều việc phải làm, Thẩm Bằng Bân đang tranh giành tài sản với Thẩm Thu Thủy gọi người từ nơi khác đến, đêm nay bọn họ có thể đến, người phụ trách mới của Thập Phương Hội cũng sẽ đến hôm nay, chị Hồng đó mời tôi ăn tối, bởi vì cô ta muốn kiểm tra sức mạnh của tôi."
Ông cụ mỉm cười hỏi: "Vậy cậu định làm gì?”
Tê Thiên lắc đầu: “Tôi cũng chưa nghĩ ra, thành thật mà nói, ông vẫn luôn nói cho tôi biết Long Vương Điện như thế nào, muốn tôi kế thừa vị trí Điện chủ Long ện, ông đã dạy cho tôi rất nhiều kiến thức mà tôi chưa từng nghe trước đây, nhưng bây giờ tôi thực sự có chút bối rối, khi đối mặt với một số việc, tôi không biết phải đưa ra quyết định như thế nào, tôi là một người cực kỳ may mắn, bởi vì tôi đã vào tù, tôi gặp được ông Khương lão, và điều đó đã thay đổi cuộc đời tôi.”
Ông cụ Khương nghe vậy, cười lớn: “Nhóc con, lời nói của cậu có cái đúng, có cái thì sai rồi, nói đúng là cậu thực sự vô cùng may mắn khi gặp được tôi, nhưng có một số việc là đôi bên với nhau, đối với tôi mà nói thì đây cũng là may mắn, nhưng vận may của cậu chỉ giới hạn ở việc gặp được tôi thôi, cậu còn nhớ ba năm qua cậu đã trải qua những gì không?"
Tề Thiên cười khổ, dùng sức gật đầu: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, có lúc tôi cảm thấy lũ gián trong toilet còn thoải mái hơn tôi, ít nhất khi không muốn cử động thì chúng nó cũng có thể đứng yên, nhưng trong ba năm nay, tôi thậm chí còn chưa có một giấc ngủ ngon."
"Cho nên, cậu