Ở tầng dưới của tập đoàn Thẩm thị, đám đông bu lại hóng chuyện.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tử Tấn và sự lãng mạn của hoa hồng rải đây đất đã khơi dậy trí tưởng tượng của nhiều cô gái nhỏ.
"Rốt cuộc là cô gái nào mà lại hạnh phúc đến thế?" "Nếu nữ chính đổi thành tôi thì hay biết mấy!"
Thẩm Thu Thủy chỉ tan sở như bình thường, nhưng không ngờ trước cửa công ty lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Khi Thẩm Thu Thủy xuất hiện, cánh hoa hồng bay đầy trời, thật lãng mạn.
Đường Tử Tấn chậm rãi bước trên cánh hoa hồng đi về phía trước, đi đến trước mặt Thẩm Thu Thủy.
"Thu Thuỷ bé nhỏ của anh, nhiều năm như vậy, em vẫn luôn ở trong lòng anh, không thể thoát ra được, em có biết không, đêm qua khi anh đáp xuống Thiên Ngân, biết được chuyện đã xảy ra với em, anh đã hận chính mình, hận mình tại sao trước đó không xuất ở trước mặt em, nếu có anh ở bên cạnh em, em đâu thể gặp phải những bất công như vậy được? Nhưng may mắn thay, hôm nay mọi chuyện đều kết thúc, có anh che ở trước mặt em, anh sẽ vì em ngăn chặn tất cả."
Đường Tử Tấn nói bằng giọng nhẹ nhàng trìu mến, vẻ mặt dịu dàng.
"Lãng mạn quá đi!"
"Anh ấy vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, lãng mạn, không thể được, tôi yêu anh ấy rồi".
Tiếng hét chói tai của mấy cô gái trẻ vang lên từ trong đám đồng.
Thẩm Thu Thủy nhìn Đường Tử Tấn đang đi về phía mình, khẽ cau mày: "Đường sư huynh, anh có hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta không? Hơn nữa, tôi cũng đã đính hôn rồi."
“Không quan trọng.” Đường Tử Tấn lắc đầu: “Anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em.”
Một giọng nam vang lên trong đám đông: "Mẹ kiếp, người ta đã đính hôn rồi mà còn đến tán tỉnh, thật kinh tởm."
Khoảnh khắc giọng nam này xuất hiện, vô số giọng nữ lập tức hét lại: "Anh biết cái gì! Người ta như vậy mới gọi là yêu sâu đậm!"
"Đúng vậy! Nếu như có một đàn ông vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy đến tỏ tình với tôi, tôi cũng không cần chồng và con trai