Hồ Mị đang dựa theo dấu vết đuổi theo đám người Thiên Vận thương đội thì từ trên không chợt xuất hiện một tấm màn lôi điện chụp về phía nàng.
Lôi điện kia không mang theo lực công kích quá mạnh nhưng cũng không phải là nàng một cái Tứ giai Yêu tộc có thể chống lại, dĩ nhiên là đã bị bắt lại.
Lôi màn thu lại hóa thành lôi cầu mang nàng lên thiên không thì nàng cũng thấy được người động thủ, người kia đứng ở trên lưng Thiên Lôi Ưng, đối với nàng cũng không nhìn bao nhiêu mà liền đem nàng ném về phía xa, đợi nàng tiếp đất thì thấy được Thiên Thất cùng với đám người Thiên Vận thương đội.
Hồ Mị sợ hãi liếc nhìn xung quanh một chút thì mới bình tĩnh lại một chút, lấy ánh mắt của nàng thì tất nhiên là có thể thấy được hiện tại đang khống chế toàn cục chính là Thiên Thất.
Thiên Thất mặc y phục cùng với Thiên Tam đồng nhất, không khó để nhìn ra được hai người cùng một bọn.
Sau khi nàng dừng lại trên mặt đất không lâu thì lôi màn cũng biến mất.
Nàng khôi phục tự do nhưng không hề có ý định chạy trốn, không nói cường giả đang đứng trên lưng Thiên Lân Ưng kia, chỉ là Thiên Thất đang đứng trước mặt nàng cũng đã để nàng bản năng sợ hãi không dám chống lại.
Tu vi của đối phương tất nhiên là mạnh hơn nàng nhiều, là hàng thật giá thật Phong Hầu cảnh!
“Đại nhân, các ngươi vì sao bắt ta?”.
Hồ Mị cố nén sợ hãi nhìn Thiên Thất khom người hành lễ nói.
“Tiểu nữ mẫu thân là Hồ Mai Vương, nếu như đây chỉ là hiểu lầm thì còn xin đại nhân bỏ qua, ngày khác như có cơ hội tiểu nữ sẽ tận tình báo đáp”.
“Yêu tộc các ngươi xâm lấn Nhân tộc thế giới lại có cùng cách thức giới thiệu như vậy sao?”.Thiên Thất nghiêng đầu nhìn Hồ Mị cười nhạt hỏi.
“Con Kim Sư kia cũng thế, ngươi bậy giờ cũng vậy?”.
Hồ Mị giật mình, sau đó thì cũng kịp thời phản ứng.
Nàng trước đó tò mò vì sao Thiên Lân Ưng quay lại Thiên Lang sơn mạch, lúc nhìn thấy cường giả ở trên lưng Thiên Lân Ưng thì nàng còn đang sợ hãi nên cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ nghe được Thiên Thất hỏi thì nàng chợt hiểu được.
Yêu tộc dẫn theo Hung thú tấn công Thiên Lang thành đã thất bại, Sư Hồng mấy vị Yêu tộc dẫn đầu sợ là đã lành ít dữ nhiều.
“Trước đó thiếu niên kia phá vỡ Huyết ấn của ngươi, ngươi có biện pháp tìm được hắn hay không?”.
Thiên Thất nhìn Hồ Mị lạnh lùng hỏi.
“Ngươi muốn tìm hắn?”.
Hồ Mị kinh ngạc, vô thức hỏi.
“Phốc!”.
“Ah!”.
Thế nhưng thanh âm của nàng vừa dứt thì chợt nghe được một tiếng huyết nhục xuyên phá, vai phải của nàng đã không hiểu thấu nhiều thêm một lỗ máu, cảm giác đau đớn ập đến để nàng lập tức hét thảm.
Tay trái ôm lấy vai phải cố gắng cầm máu, ánh mắt thì nhìn Thiên Thất tràn đầy sợ hãi.
“Ta hỏi, ngươi trả lời, thừa thãi một lời thì tiếp theo sẽ không phải là vai phải của ngươi đâu”.
Thiên Thất nhìn Hồ Mị híp mắt nói.
“Trả lời câu hỏi của ta”.
“Có...!Có thể!”.
Hồ Mị lập tức gật đầu vội vàng nói.
“Tuy rằng Huyết ấn bị phá nhưng nội trong một ngày ta vẫn có thể tìm theo tung tích của người kia, trên người hắn hương vị ta nhớ kỹ”.
“Tốt!”.
Thiên Thất hai mắt hơi chút sáng lên gật đầu.
“Nếu như có thể tìm đến hắn thì ta có thể giữ lại cho ngươi một mạng!”.
“Vâng!”.
Hồ Mị lập tức gật đầu.
Đứng trước mặt Thiên Thất nàng không hề có chút cơ hội chạy trốn nào, bây giờ chuyện trước mắt chỉ có thể là cầu sinh.
Bên vai phải truyền đến đau đớn nhưng nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lúc này nàng nếu như không thể đưa ra giá trị của mình thì đón lấy nàng chính là kết cục tử vong, sau đó sẽ còn có chuyện càng thêm kinh khủng xảy ra với nàng.
“Lão Tam, những người này nên làm thế nào?”.
Thiên Thất không tiếp tục nhìn Hồ Mị mà ngẩng đầu nhìn lên thiên không hỏi.
“Trước lưu bọn hắn ở đây đi”.
Thiên Tam đứng trên lưng Thiên Lân Ưng lạnh lùng đáp.
"Bồng".
"Oanh".
Nói đoạn thì chợt vươn tay hướng đến hư không vỗ xuống, lôi quang nổ tung lập lòe hóa thành một cái lồng giam khổng lồ chụp về phía đám người Thiên Vận thương đội.
Từ Đạt hiện đang không biết sống chết cũng bị lồng giam bao lại.
“Đi”.
Thiên Thất khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Hồ Mị ra hiệu.
Hồ Mị lập tức gật đầu, dựa theo bí pháp truy tung của mình xác định phương hướng mà Đoạn Ngọc đã rời đi.
Sau đó nàng cũng liền phi thân lên đuổi theo phương hướng mà mình xác định được.
Thiên Thất không nhanh không chậm đi ở sau lưng nàng.
Trên thiên không Thiên Cửu cùng ra lệnh cho Thiên Lân Ưng đuổi theo.
Đợi tất cả bọn hắn rời đi thì đám người Thiên Vận thương đội mới khẽ thở ra một hơi, có mấy cái Mệnh Tuyền cảnh còn không nhịn được mà ngồi phịch xuống đất thở dài.
“Xong! Hoàng Tuyền tông Trưởng lão cháu trai đều không để vào mắt, chúng ta lần này sợ là lành ít dữ nhiều”.
Một người chán nản nói.
“Trong đêm tối chính là Hung thú địa bàn, cho dù là lúc này trong Thiên Lang sơn mạch không có cường đại Hung thú thì cũng chỉ cần một con Nhị giai hậu kỳ Hung thú cũng có thể giết Lục Ngọc, chúng ta đều phải chôn cùng!”.
“Ai, sớm biết Lục Ngọc bối cảnh cường đại như thế thì ta đã đứng ra chống đỡ hắn, Từ Đạt kiêu ngạo như thế, ta sớm đã nhìn không vừa mắt”.
Một người khác cảm thán.
“Bây giờ tất cả đều bị hành vi ngu xuẩn của hắn hại”.
Người này nhìn về phía Từ Đạt tràn ngập giận dữ nói.
“...”.
Mấy vị Mệnh Tuyền cảnh đều không nhịn được mắng Từ Đạt mấy lần, nếu như không phải là hắn thì hiện tại bọn hắn nói không chừng là đã được cứu, không cần bị vây khốn ở chỗ này.
Thiên Thất mấy người quá đáng sợ, bọn hắn tất nhiên là không dám bất kính, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Từ Đạt.
Trước đó Kim trưởng lão lựa chọn cũng có một phần nguyên nhân nhưng bọn hắn nào dám ở đây nói xấu Kim trưởng lão? Ở đây cũng chỉ có y là người có thể cứu bọn hắn thoát khỏi đây, bọn hắn tất nhiên là không dám làm chuyện ngu xuẩn.
Lý Minh Thiền nghe được đám người Mệnh Tuyền cảnh kia nói thì cũng không có