Edit + Beta: April
Ở trong cung có Hướng Sơ cùng trò chuyện, mỗi ngày Tạ Nguyên Gia trải qua đều rất vui vẻ, tuy Hướng Sơ ở ngoài đời không thích nói chuyện, nhưng khi hỏi thì vẫn trả lời, vẫn thú vị y như lúc trao đổi thư.
"Hướng ái khanh cố ý đến kinh thành để dốc sức cho trẫm sao?"
Thời gian cứ dần trôi, Tạ Nguyên Gia có ý muốn giữ Hướng Sơ ở lại, hắn vừa thú vị lại có kiến thức sâu rộng, thỉnh thoảng còn nói vài câu đùa nhạt, quả thực là người thích hợp nhất để chọn làm bạn.
Quan trong kinh thành không phải ai cũng có thể làm, hầu hết đều là quan nhị phẩm, cấp trung ương nhất định sẽ thu hút người hơn so với cấp địa phương, dẫu sao cũng ở dưới chân thiên tử, còn là vị trí gần Hoàng Thượng nhất. Cho nên quan viên ở địa phương luôn mơ ước có cơ hội gia nhập vào hệ thống cấp bậc ở kinh thành, chỉ cần lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, cần gì phải âu lo về con đường thăng quan phát tài sau này?
Nhưng Hướng Sơ lại là một tên cứng đầu, làm chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi nỗ lực hết sức mình, theo ý của hắn, bản thân mới làm quan phụ mẫu ở Lâm Châu có ba năm, thành tích vẫn còn ít chưa đủ tư cách để vào kinh, không thể chỉ vì có chút giao tình với Hoàng Thượng, mà đi đường tắt là không được?
Vì thế, Hướng Sơ nghiêm túc từ chối lời mời của Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia rất là tiếc nuối.
"Nếu Hoàng Thượng muốn triệu kiến thần, lúc nào cũng có thể."
Tạ Nguyên Gia rất vất vả mới làm quen được bạn mới, nhưng người ta chỉ ở trong cung có ba ngày liền muốn rời đi, dẫu cho bây giờ có là Tết, cũng không thể ngăn cản người ta về nhà đoàn tụ với gia đình.
Tuy người ta đi rồi, nhưng sọt bánh nướng vẫn còn ở lại.
"Sao đống bánh bột ngô này còn chưa ăn hết?" Phó Cảnh Hồng chán ghét nhìn bữa tối hôm nay lại là một mâm bánh, lập tức nhíu mày lại.
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn, khuyên nhủ: "Hướng ái khanh đích thân làm bánh, dù gì cũng là tấm lòng, không nhanh chóng ăn cho hết, trẫm sợ nó hư, cứ vậy mà bỏ thì thấy tiếc."
"Nếu Hoàng thúc không thích, trên bàn còn có mấy món khác, bánh bột ngô cứ để trẫm ăn."
Lời của Tạ Nguyên Gia rất nghiêm túc, Phó Cảnh Hồng không còn gì để nói. Tuy rất ghét ăn món bánh này, nhưng cũng không kén chọn ầm ĩ giống như vừa rồi, đành yên lặng cầm lấy một miếng đưa vào trong miệng nhai nuốt.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn an tĩnh ăn cơm, không biết tại sao lại thấy ấm áp trong lòng. Phó Cảnh Hồng thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tính cách của hắn vốn dĩ duy ngã độc tôn [1] quen thói bá đạo, vậy mà lại nguyện ý ngày nào cũng ăn chung với mình, chắc là rất rất thích mình rồi?
[1] - Duy ngã độc tôn: ta là duy nhất.
Thật không thể ngờ, làm vạn nhân mê lại tốt đến vậy.
Tạ Nguyên Gia mím môi cười, cúi đầu uống cháo.
Dư quang nơi khóe mắt của Phó Cảnh Hồng liếc thấy nụ cười thoáng qua của Tạ Nguyên Gia, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, lập tức cảm thấy cái bánh trong miệng cũng không quá khó nuốt.
Hai người an tĩnh ăn xong cơm chiều, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, Tạ Nguyên Gia vén màn lên, nhìn mấy bông tuyết lớn như lông ngỗng từ màn trời đen rơi xuống bay lả tả, liền dừng chân đứng nhìn một hồi.
Phó Cảnh Hồng đi tới, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bệ cửa sổ của y, sau đó khép cửa sổ lại, nhẹ giọng nói: "Ngoài trời giá rét, Hoàng Thượng chớ có đứng ở đây, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn tay mình đang bị lòng bàn tay của hắn bao phủ, tuy biết có giựt ra cũng vô dụng, nhưng bàn tay vẫn hơi nhúc nhích.
Phó Cảnh Hồng biết y không muốn, nhưng vẫn nắm lấy tay y dắt đến bên cạnh bàn rồi ngồi xong, lúc này mới buông Tạ Nguyên Gia ra.
"Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia không ngẩng đầu, tựa như xuất thần nhìn cái ly nước, nhẹ giọng nói: "Trẫm vẫn nhớ rõ vào ngày đăng cơ, tuyết cũng đổ lớn như vậy."
Phó Cảnh Hồng chỉ cười không nói, ngữ khí có chút nhẹ nhàng: "Đúng vậy, mới chớp mắt đã qua một năm, Hoàng Thượng lại thêm một tuổi."
Tạ Nguyên Gia gật đầu, kỳ thật y rất muốn chọn thời điểm này, để nói rõ với Phó Cảnh Hồng về mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng mỗi khi y bắt đầu gợi chuyện, sẽ bị Phó Cảnh Hồng dùng đủ mọi cách để ép mọi thứ trở về như ban đầu, căn bản vẫn chưa triển khai được vấn đề.
Có thể mở lòng với Hàn Dao, bởi vì Hàn Dao là một thiếu nữ mới 16 tuổi, khí thế không có mạnh mẽ như vậy, y còn có thể nắm chắc được quyền lên tiếng, nhưng Phó Cảnh Hồng thì không như vậy, chỉ cần một giây cũng đủ ép y nuốt vào bụng những lời muốn nói, làm y khổ không thể tả.
Thôi, không lo nữa.
Tạ Nguyên Gia tự huyễn hoặc bản thân chuyện đã lỡ rồi thôi kệ nó luôn đi.
Phó Cảnh Hồng tựa hồ nhìn ra nỗi buồn lo trong lòng y, cúi đầu thổi trà nóng hôi hổi trong chén, ung dung nói: "Hoàng Thượng không cần buồn lo, tuy thần có hơi bá đạo, nhưng cũng không phải sơn dã thổ phỉ, sẽ không làm khó người khác."
"Nếu người không muốn, thần sẽ không động đến người."
Lời nói ra rất chân thành, trong lời nói lộ rõ việc hắn coi trọng ý muốn của Tạ Nguyên Gia.
Nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn không dám hành động nông nổi.
Trong nguyên tác, ban đầu lúc Hàn Dao chưa hoàn toàn yêu ngươi, ngươi đâu có nói như vậy.
Làm nữ nhân của ta có gì không tốt? Có thứ gì trên đời này mà ta không cho nàng được?
dám chạy, ta liền đập gãy chân của nàng, bẻ tay của nàng, móc mắt của nàng, dù sao cũng chỉ cần người còn sống ở trong vòng tay của ta là được rồi.
Thật may mắn khi không lâu sau Hàn Dao đã chìm đắm, bằng không đừng nói đến sự sủng ái ở phần sau, có thể chết toàn thây cũng là cả một vấn đề.
Tạ Nguyên Gia lại lần nữa cảm thấy chua xót, thấy con đường ngược văn này mình chạy không thoát rồi.
Trong phòng có hơi ấm của lò sưởi, ngoài phòng gió lạnh rét căm căm.
Mục Chiến ôm kiếm ngồi ở trên nóc nhà, chân co lại ngẩng đầu nhìn tuyết bay, một thân hắc y dường như đã hòa lẫn vào màn đêm.
Lăng Sương đứng ở bên cạnh hắn, tay cầm một cây sáo nhỏ, cười khẽ nói: "Ngươi nghe thấy không? Vương gia lại lừa gạt Hoàng Thượng nữa rồi."
Mục Chiến quay đầu nhìn hắn, "Hoàng Thượng thông tuệ, tự có chừng mực."
"Thông tuệ thì có ích gì? Đấu thắng được Vương gia sao?" Lăng Sương lắc đầu thở dài, "Tính cách Vương gia ra sao, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, Vương gia đã nhận định Hoàng Thượng, cho dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng đừng hòng chạy thoát."
Mục Chiến khẽ nhíu mày, đi theo Hoàng Thượng thời gian dài, con tim hắn khó tránh