Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit + Beta: April
Sau khi dùng bữa sáng, cả đám người cuối cùng cũng tập hợp lại, chậm rãi đi lên núi. Tuy nói có tuyết rơi, nhưng các bậc thang lên trên núi đều được quét dọn sạch sẽ, chân đi phía trên cũng không có cảm giác trơn trượt, Hàn Dao cùng Thu Dương đều là nữ nhân, bên cạnh có hai ba nha hoàn đi theo dìu đỡ, Tạ Nguyên Gia cảm thấy xấu hổ khi có người kè theo nâng đỡ, cố chấp muốn tự mình đi giống như Phó Cảnh Hồng với Hướng Sơ, Phó Cảnh Hồng không lay chuyển được y, đành phải nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau y, cẩn thận dõi theo từng bước chân của y.
Núi này cũng không quá cao, đoàn người đi tới giữa trưa cuối cùng cũng tới được giữa sườn núi, lúc này mặt trời vừa ló dạng, tia sáng mặt trời rọi lên những bông tuyết chất thành đống, tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
"Hoàng Thượng, đi về phía trước thêm một lát nữa là đến vườn mai, ở đó có một căn nhà gỗ nhỏ, chúng ta có thể dừng chân nghỉ tạm." Hướng Sơ chỉ về phía trước, nói với Tạ Nguyên Gia, "Hoàng Thượng thấy thế nào?"
Tạ Nguyên Gia leo núi hơn một canh giờ cảm thấy mệt vô cùng, nghe nói ở phía trước là đến, còn có nơi để nghỉ ngơi, liền gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là được!"
Đợi đến khi đặt cả người lên trên cái ghế trong căn nhà gỗ, Tạ Nguyên Gia mới thở phào nhẹ nhõm, trên người ra ít mồ hôi, nhưng Phó Cảnh Hồng lại không cho y cởi áo choàng, nói là sợ y bị gió lạnh thổi rồi cảm nhiễm phong hàn lần nữa, Tạ Nguyên Gia chỉ có thể nới lỏng đai lưng, ôm ly trà ấm uống.
"Hoàng huynh nhìn kìa, hoa mai bên ngoài thật là đẹp." Thu Dương ngồi cách không xa Tạ Nguyên Gia, nhìn rừng mai bên ngoài cửa sổ nhỏ giọng kinh hô, "Đúng là rất khác với trong cung!"
Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền ngẩn ngơ cả người.
Bên ngoài cửa sổ hoa mai trải dài khắp núi đồi, hồng bạch hoàng đều có, đan xen thấp thoáng tranh nhau khoe sắc, ngày thường không có người chăm sóc cắt tỉa, hoàn toàn sinh trưởng một cách tự do, cành cây phát triển xum xuê phức tạp nở đầy hoa, so với trong cung được chăm sóc cắt tỉa thì quả thật khác nhau một trời một vực, mang theo vẻ đẹp hoang dã và sức sống mãnh liệt.
Tạ Nguyên Gia không còn cảm thấy mệt mỏi, y hiện tại xúc động đến mức muốn lấy bút ra vẽ ngay, muốn đem những hình ảnh đẹp đẽ này vẽ lại, để mai sau làm kỷ niệm.
Hàn Dao kéo Thu Dương ra ngoài thưởng mai trước, các nàng đều là cô nương, không thích hợp ngồi lại bên cạnh các nam nhân, dẫn theo một đám cung nữ đi ra ngoài ngắm hoa, trước khi đi có trò chuyện đôi ba câu. Tạ Nguyên Gia dặn dò hai câu, lệnh cho mấy thị vệ đi theo cách một khoảng xa xa, sau khi nghỉ ngơi một lát cũng ra ngoài.
"Trẫm muốn ở chỗ này vẽ tranh, Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia chỉ vào một chỗ đất trống nói, "Nơi này cảnh trí đẹp nhất."
Phó Cảnh Hồng nhìn trời, thấy mây đen đã thối lui, nhiệt độ giữa trưa ấm áp, liền đồng ý yêu cầu của y, bảo Lăng Sương đi an bài bố trí.
"Sớm nghe danh Hoàng Thượng bút mực phi phàm, không ngờ hôm nay thần có thể có được nhãn phúc [1] này." Vẻ mặt Hướng Sơ chờ mong, giống fanboy chạy tới chạy lui lấy ghế lấy bút vẽ cho Tạ Nguyên Gia, gấp không chờ nổi.
[1] - Nhãn phúc: phúc được thấy; may mắn được thấy.
Tạ Nguyên Gia xấu hổ sờ cái mũi, "Làm sao Hướng đại nhân biết được?"
"Thần có chút giao tình với Thừa tướng đại nhân, có nghe hắn nhắc qua." Hướng Sơ giải thích, "Thừa tướng đại nhân vô cùng tôn sùng tranh vẽ của Hoàng Thượng, sau khi nghe kể thần cũng muốn được chiêm ngưỡng một lần."
Tạ Nguyên Gia được khen đến ngượng ngùng, cúi đầu trải giấy vẽ, cầm bút bắt đầu vẽ tranh.
Phó Cảnh Hồng cũng tự mình mang ghế đặt xuống cạnh bàn ngồi kế bên Tạ Nguyên Gia, Hướng Sơ không dám ngông cuồng như Phó Cảnh Hồng, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, trông như một fanboy chính hiệu.
Tạ Nguyên Gia lúc vẽ tranh rất nghiêm túc, hầu như không để ý đến những thứ bên ngoài, Phó Cảnh Hồng một tay chống cằm chăm chú nhìn y, nhìn quai hàm tròn trịa vẫn còn mang đường nét thiếu niên của y, chỉ cần hai ba năm nữa, dáng vẻ thiếu niên này sẽ chậm rãi biến mất, đến lúc đó, y sẽ chân chính trở thành người lớn.
Trong lòng Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc thỏa mãn khác thường, những năm quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành và lột xác của đứa nhỏ này đều diễn ra ngay trước mắt hắn, hắn đã tận mắt chứng kiến y từ một kẻ hèn mọn nhút nhát trở nên ôn nhã ung dung [2] như hôm nay, đây đúng là cả một quá trình rất thần kỳ.
[2] - Ôn nhã ung dung: Ôn hòa nhã nhặn khoan thoai bình tĩnh.
Có lẽ, Thuần Vu Nhã nói đúng, không có ai thích hợp ngồi trên long ỷ này hơn Nguyên Gia.
Hắn cũng không thể.
Khi Tạ Nguyên Gia lần nữa ngẩng đầu lên, trên tờ giấy trắng đã hiện ra một cụm hoa mai, y đặt bút vẽ xuống, nhìn tới nhìn lui cảm thấy vừa lòng mới nói: "Hoàng thúc nhìn nè, thấy sao?"
Phó Cảnh Hồng thoát ra từ trong suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn bức tranh của Tạ Nguyên Gia, lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong được khen của y, cuối cùng không kiềm được mà sờ đầu của y, "Tranh của Hoàng Thượng vẫn đẹp như xưa."
Tạ Nguyên Gia rất thỏa mãn.
Hướng Sơ do dự hồi lâu, vẫn là mở miệng nói: "Hoàng Thượng, người có thể đem bức tranh này ban thưởng cho thần không?"
"Hả?" Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn hắn.
Hướng Sơ cũng cảm thấy bản thân thật to gan, dám đòi đồ của Hoàng Thượng, nhưng hắn thật sự thích bức tranh này, nên cũng muốn thử mặt dày vô sỉ đòi hỏi.
Mấy bức tranh mà Tạ Nguyên Gia vẽ hầu như đều bị cướp đoạt hoặc đem tặng người khác, nếu Hướng Sơ đã mở miệng thì y đương nhiên đồng ý, nhưng Phó Cảnh Hồng lại không vui, ăn cơm chùa phải quét lá đa, hắn cũng không nói năng được gì, chỉ làm bộ không nhìn thấy, để Tạ Nguyên Gia tự mình giải quyết.
Hướng Sơ có được bức tranh đẹp của Hoàng Thượng, vô cùng vui mừng cẩn thận cất vào: "Thần nhất định sẽ bảo quản cẩn thận!"
Ở cổ đại, có thể được Hoàng Thượng đích thân ngự bút ban thưởng, đối mọi người mà nói đó chính là vinh dự cực lớn, vô cùng quý giá được treo ở trong nhà truyền từ đời này sang đời khác, rạng danh gia tộc.
"Hoàng Thượng, có muốn truyền thiện không?" Lam Khấu từ phía sau đi tới, thấp giọng dò hỏi.
Tạ Nguyên Gia nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Cũng được, vậy bày thiện đi."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tạ Nguyên Gia dạo thêm vài vòng ở trong vườn mai, Hướng Sơ thấy y vô cùng thích hoa mai, liền mở miệng nói: "Sao Hoàng Thượng không bẻ vài cành, mang về cắm?"
Tạ Nguyên Gia có chút do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Thôi, hoa đẹp nhất là khi hoa đang nở trên cành, nếu trẫm bẻ xuống, cắm ở trong bình cũng chỉ có thể ngắm được hai ba ngày, thật đáng tiếc."
Hướng Sơ rất là cảm