Edit + Beta: April
Sau khi Thiến Bích rời xa Tạ Nguyên Gia, cuộc sống của y nhìn qua thì không có gì thay đổi, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Tỷ như, sau giờ ngọ lúc Tạ Nguyên Gia đang tập trung luyện chữ và phê duyệt tấu chương không quan tâm đến những thứ xung quanh, đôi lúc y sẽ theo thói quen mở miệng gọi Thiến Bích: "Thiến Bích, trẫm khát, giúp trẫm pha một tách trà."
Khi Lam Khấu bưng trà đến, lúc này Tạ Nguyên Gia mới chợt nhớ ra Thiến Bích đã không còn, y sẽ nhìn chằm chằm vào chén trà nóng kia một lúc, sau đó lặng lẽ uống hết.
Hoặc có đôi khi, Tạ Nguyên Gia nhớ tới chuyện gì thú vị, liền xoay người muốn tìm Thiến Bích trò chuyện, nhưng ánh mắt nhìn đâu cũng không thể tìm thấy bóng hình quen thuộc, sau một lúc ngẩn người thì chợt nhớ ra người nọ đã không còn bên cạnh.
Cẩn thận ngẫm lại, thời gian sớm tối mỗi ngày y ở bên Thiến Bích là nhiều nhất, ngoại trừ đi ngủ, thì hầu như đều kề cận bên nhau, đột nhiên không thấy nữa quả thật có chút không quen.
Sau vài lần như vậy, Tạ Nguyên Gia liền chấp nhận sự thật, cũng không nhắc tới hắn nữa.
Sau đó, một tiểu thái giám mới được đưa đến Cảnh Doanh Cung, nhìn có ba phần giống dáng vẻ của Thiến Bích, cũng rất cơ linh hoạt bát, nhưng Tạ Nguyên Gia lại không quá thân cận với hắn, mọi lời nói cử chỉ đều lộ vẻ xa cách.
Chỉ là đôi lúc y cảm thấy, trà mà Thiến Bích pha vẫn ngon hơn.
Sự trưởng thành luôn phải trả giá, bây giờ Tạ Nguyên Gia đã dần học được cách che giấu cảm xúc, cũng không dễ dàng thật lòng với người ngoài, nhưng sâu trong trái tim y vẫn chất chứa một tia hy vọng nhỏ nhoi đối với bản chất con người, vẫn nguyện ý một lần nữa tin tưởng vào người mà y cho rằng xứng đáng, nếu không đời người cũng quá bạc bẽo rồi.
Sự chuyển biến của y cũng không quá rõ rệt, nhưng người bên cạnh vẫn phát giác được, đối với sự biến hóa này của y, Thuần Vu Nhã và Phó Cảnh Hồng tỏ thái độ tích cực, để đủ tư cách trở thành Đế vương thì bản thân phải càng thêm cứng rắn, chẳng ngại trái tim yếu đuối, chỉ cần không để người ngoài biết là được, như vậy sẽ càng an toàn đối với y.
Nhưng Hàn Dao và Thu Dương lại rất lo lắng, các nàng cảm thấy Hoàng Thượng như vậy cũng rất tốt, nhưng đè nén bản tính như thế có khiến y thống khổ không?
"Thần cảm thấy Hoàng Thượng như vậy cũng không tệ." Quý Thiếu Viêm không có ý kiến gì nhiều nói, "Nhìn ổn trọng không ít, càng có khí phách của bậc Đế vương."
"Thật ư?" Tạ Nguyên Gia không khỏi ưỡn thẳng ngực, "Bộ trẫm nhìn rất có uy nghiêm sao?"
Quý Thiếu Viêm nghe vậy liền nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, khó xử nói: "Uy nghiêm...... Thần chưa nhìn ra, có lẽ do Hoàng Thượng còn nhỏ, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, dù có đối mặt với người cả ngày cũng nhìn ra không được ba phần uy nghiêm, đợi mấy năm nữa khi đủ lớn, liền có thể nhìn ra được."
"Nhưng mà, nếu so với trước đây, người đúng là có chút thay đổi, người trước kia là một kẻ ngây ngô ngốc nghếch đặc biệt dễ bắt nạt, hiện tại đỡ hơn nhiều, ít nhất nhìn có thể đánh."
Quý Thiếu Viêm đọc rất ít sách văn hóa, không nói được mấy lời hoa mỹ, chỉ mấy từ miêu tả này cũng khiến Tạ Nguyên Gia dở khóc dở cười, "Cái gì gọi là nhìn có thể đánh?"
"Ờm! Thì nghĩa là nhìn người bây giờ có thể đánh tay đôi với người ta, không tụt khí thế!" Quý Thiếu Viêm khí thế hào hùng.
Tâm trạng của Tạ Nguyên Gia vẫn luôn buồn bực, nhưng khi trò chuyện với Quý Thiếu Viêm đã giải tỏa không ít, trong mắt nhiều thêm chút ý cười, "Tạo sao trẫm phải đánh nhau với người ta? Ái khanh nhiều lúc cũng lạ lùng nhưng thật ra lại thú vị."
Quý Thiếu Viêm thấy y mỉm cười, trong lòng cũng vui vẻ theo, tuy bọn họ chỉ là thần tử, nhưng thật ra ai nấy đều rất để tâm đến tâm trạng của Hoàng Thượng, mấy ngày nay khi Hoàng Thượng thượng triều trong mắt đều mang vẻ u buồn ai ai cũng nhìn ra được, đa số mọi người đều không rõ nguyên nhân, nhưng những người hiểu rõ về Hoàng Thượng đều biết là tại sao.
"Hoàng Thượng, bất luận người ra sao, thần đều nguyện ý đi theo." Quý Thiếu Viêm thở dài nói, "Việc người trở nên mạnh mẽ cũng không có gì sai, nhưng trong lòng thần vẫn mong Hoàng Thượng có thể vui vẻ, thần không đọc nhiều sách chỉ biết đánh giặc, nhưng thần cũng biết đời người ngắn ngủi, gặp phải khó khăn trắc trở nhất định phải vượt qua."
"Thần khi còn bé cũng từng nhận đả kích rất lớn, lúc ấy cả ngày chỉ biết uống rượu đánh nhau, sau đó bị cha cùng đại ca giáo huấn một trận mới hiểu ra được, nóng nảy mà phát tiết chỉ có vô ích."
"Phần lớn quân nhân chúng ta đều có tính cách cứng rắn, nhịn đánh trả nhịn phản kháng, Hoàng Thượng không cần phải chịu đựng giống chúng ta, người học được cách tiếp nhận và bỏ qua là rất tốt rồi."
"Khắp thiên hạ này không phải ai cũng phản bội ức hiếp người, hơn nữa còn có thần lúc nào cũng kề bên, không cần phải sợ."
Tạ Nguyên Gia giương mắt nhìn vào đôi mắt của Quý Thiếu Viêm, trong mắt hơi nóng lên, mấy ngày nay có rất nhiều người tìm y nói chuyện, Thuần Vu Nhã Phó Cảnh Hồng Hàn Dao Lý thượng thư, thậm chí Thu Dương cũng thường xuyên tới gặp y với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng những gì Quý Thiếu Viêm nói lại khiến y cảm động.
Y mất đi một người, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người đáng quý ở cạnh bên, chuyện quá khứ y nên cho qua đi.
"Ái khanh yên tâm, trong lòng trẫm đã ổn rồi." Tạ Nguyên Gia cười nói, "Các ngươi không cần nghĩ nhiều nữa."
Y nhớ tới ngày hôm đó, đoạn đối thoại giữa y và Phó Cảnh Hồng ở Cảnh Doanh Cung.
"Hoàng thúc, vì sao ngươi......" Khi đó khuôn mặt y bối rối, không biết có nên hỏi hay không.
Phó Cảnh Hồng buông quyển sách trên tay xuống, bình tĩnh nhìn y, tựa như đã chờ y rất lâu, "Hoàng Thượng muốn hỏi cái gì?"
"Chính là...... Cái kia......" Đôi mắt Tạ Nguyên Gia lập loè, "Ngươi biết đó."
Phó Cảnh Hồng nhẹ giọng cười, ôm y kéo xuống ngồi bên cạnh mình, "Em muốn hỏi, tại sao vào giây phút cuối cùng ta lại đổi ý, tha cho hắn một con đường sống?"
"Ừm." Tạ Nguyên Gia cúi đầu.
Khi mật thám trở lại báo cáo y cũng có mặt ở đây, biết Thiến Bích được người ta cứu ra từ bãi tha ma, cảm xúc của Tạ Nguyên Gia vừa phức tạp lại kích động, nhịn không được núp trong góc tối khóc hồi lâu.
"Nếu hắn đã không còn giá trị lợi dụng, sống hay chết, đối với ta mà nói cũng như nhau." Phó Cảnh Hồng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Tạ Nguyên Gia, bên môi mỉm cười, "Nếu ta đã không dùng được, nhưng chỉ cần động một chút tay chân có thể khiến em vui vẻ, vậy cuộc trao đổi này rất có lời."
Tạ Nguyên Gia khó hiểu nói: "Nhưng mà, không phải ngươi nói hắn chết thì tốt hơn sao? Dầu gì mối quan hệ giữa trẫm và hắn cũng không đơn giản."
"Không tệ." Phó Cảnh Hồng tán dương nói, "Không phải em đã làm rất tốt đó sao?"
"Chiếu thư ban chết là tự em viết, rượu độc bạch lăng cùng chủy thủ cũng là em sai người chuẩn bị, tuy việc treo hắn trên tường thành thị chúng không phải là điều em muốn, nhưng