*Đối thực (對食): nguyên là một cụm từ mô tả hành vi giữa trong cung đình, sau lại trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.
'Vợ của thái giám', đây là thân phận Tiêu Trường Ninh vẫn luôn lảng tránh từ trước đến giờ, nhưng hôm nay nàng lại nghe được hai chữ 'phu quân' vừa quen thuộc vừa xa lạ từ miệng Thẩm Huyền lại không có cảm giác phản cảm giống lúc trước, giống như bởi vì người này là Thẩm Huyền nên cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Trên mặt Tiêu Trường Ninh có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu nhìn tờ giấy mài mực che dấu sự quẫn bách của bản thân lúc này.
Thẩm Huyền cầm vỏ đao thay nàng chặn giấy Tuyên Thành, tùy tiện hỏi: "Điện hạ suy nghĩ gì vậy?"
Tay Tiêu Trường Ninh đang mài mực hơi dừng. Thẩm Huyền tiếp tục nói, mang theo một chút cười nhạo: "Mặt nàng đỏ rồi."
Xuy — mực trong nghiên mực hơi đổ ra ngoài, lưu lại trên bàn một nét mực đen nhánh.
Tiêu Trường Ninh nhìn vết mực xiêu vẹo trên bàn trà, tim đập loạn, nàng mài mực nhẹ nhàng lại một chút, giọng nói mang chút bực tức: "Ngươi lại nói bậy, bổn cung không muốn viết nữa."
"Đã nhận làm thì phải giữ lời." Lần đầu tiên bị người khác tỏ thái độ Thẩm đề đốc lại không có chút tức giận nào, ngược lại hắn nhặt nghiên mực lên tiếp tục mài, thay nàng làm ướt đầu bút lông sói chậm rãi nói: "Điện hạ muốn nói lời cảm tạ tất nhiên phải xuất ra thành ý rồi."
Tiêu Trường Ninh lập tức cầm lấy bút nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn viết thiệp gì?"
Thẩm Huyền làm tư thế 'xin cứ tự nhiên', đáy mắt là dáng vẻ thong dong bình tĩnh: "Điện hạ cứ tùy ý."
Trong thời gian một chén trà, Tiêu Trường Ninh đã viết xong chữ《Nghĩa》. Tay nàng viết chữ ấy rất nhẹ nhàng, khoảng cách giữa các hàng như được khắc ra hoàn mỹ, nét chữ ấy mang theo ba phần tiêu sái cùng bảy phần linh tính giống như con người nàng, rất xinh đẹp.
Thẩm Huyền cũng không thể không nổi lên vài phần kính ý với nàng.
Thật ra hơn phân nửa người Đông Xưởng đều xuất thân bần hàn, nhưng tất cả đều kính ngưỡng nhất là những người có học thức uyên bác, sách vở đầy bụng, ngay cả Thẩm Huyền cũng không ngoại lệ. Có chữ viết như vậy, trưởng công chúa có thể kiêu căng cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Huyền cầm giấy Tuyên Thành lên, nhìn nét mực còn chưa khô, hắn chợt cười nhẹ: "Chữ 'Nghĩa' này điện hạ có giải thích như thế nào?"
Tiêu Trường Ninh viết chữ《Nghĩa》vốn cũng có cất giấu tâm tư, muốn mượn chữ này để uyển chuyển chỉ điểm Đông Xưởng không cần làm hành động bất nghĩa, nàng lập tức đối đáp trôi chảy: "Bổn cung cho rằng nghĩa ở đây không phải là nghĩa khí mà là đạo nghĩa. Yêu tiền mà không có đạo đức, tham quyền mà không quan tâm đến dân sinh, hạ thần mà bán đứng chủ, đón dâu mà không có trách nhiệm, tất cả đều là bất nghĩa."
"À." Thẩm Huyền nhăn mày, bộ dạng đã thụ giáo được. Một lát sau, hắn duỗi tay chỉ chữ nào đó trên tấm thiệp hỏi: "Vậy ta xin hỏi điện hạ, như thế nào là 'quân phụ thiên hạ'?"
Đôi mắt Thẩm Huyền luôn có vẻ thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả. Tiêu Trường Ninh biết chút tâm tư nhỏ đó của chính mình không thể gạt được đôi mắt hắn, liền thoáng ngồi thẳng thân mình, miễn cưỡng đáp: "Quân phụ cũng giống như cha, những chữ này ý tứ là thiên tử cũng giống như phụ thân của người trong thiên hạ, hạ thần tất nhiên phải nghe lệnh tôn kính." Ý tứ trong lời nói đã rõ như ban ngày.
Thẩm Huyền chợt cười nhạo một tiếng: "Thần lại không cho là như vậy."
Tiêu Trường Ninh có chút kinh ngạc lại có chút tò mò, lấy trình độ của Thẩm Huyền hiện giờ thì có thể có giải thích nào cao hơn sao?
"Đề đốc có cao kiến gì?"
"Thần cho rằng, cái gọi là 'quân phụ thiên hạ' hẳn là thiên tử muốn đem trăm họ trong thiên hạ làm phụ thân chính mình, muốn hiếu kính với trăm họ như cha mẹ."
Nghe được lời ngụy biện của Thẩm Huyền, mặt Tiêu Trường Ninh có chút đỏ lên, miệng hơi vểnh giống như muốn cãi lại nhưng cái gì cũng không nói.
Thôi thôi, chung quy cũng là do lập trường của hai người bất đồng, một người đại diện cho hoàng thất Tiêu gia uy nghiêm, một người đại diện cho quyền thần gian nịnh, lời nói không hợp nhau nói thêm nửa câu cũng không hợp, cùng mộ tên hoạn quyền tranh luận hai chữ 'trung nghĩa' vốn đã không thực tế.....
Tiêu Trường Ninh nhụt chí nói: "Không nói cái này nữa, bảng chữ mẫu này đề đốc có hài lòng không?"
Thẩm Huyền 'ừ' một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ chữ viết xinh đẹp qua trên người thê tử cũng xinh đẹp của mình, hơi hơi gật đầu: "Tạm được."
Thẩm đề đốc nói tạm được thì nhất định tương đương với không tồi.
Trong lòng Tiêu Trường Ninh vừa động, nàng nhỏ giọng nói: "Cái kia...xem ở bản vẽ đẹp của bổn cung rất khó cầu, đề đốc có thể cho ta lệnh bài ra phủ được không?"
Thẩm Huyền lộ ra thần sắc 'quả nhiên', hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải nàng nói đặc biệt tới nói lời cảm tạ sao?"
Tiêu Trường Ninh mong đợi nhìn hắn, nói thật: "Bổn cung chỉ cảm thấy tâm tình đề đốc lúc này có vẻ không tồi, nếu không yêu cầu gì thì không khỏi xin lỗi cơ hội tốt như vậy. Lại nói, bổn cung đã lâu chưa được thấy hoàng thượng."
Giọng nói nàng ngày càng thấp, lúc này Thẩm Huyền lại đột nhiên hỏi: "Điểm tâm hôm nay là điện hạ tự tay làm sao?"
"Hả?" Tiêu Trường Ninh do dự giữa nói thật và nói dối, giống như lựa chọn cái nào cũng đều có hại không có lợi, vậy nên nàng chỉ đành lựa chọn trốn tránh: "Nếu không được thì cũng không cần bắt buộc đâu........Bổn cung về trước, ngươi không cần tiễn."
Nàng vội vàng đứng dậy, đi chưa được hai bước liền nghe thấy giọng nói Thẩm Huyền: "Điện hạ xoay người lại đi."
Giọng nói hắn trầm thấp rất dễ nghe, trong một đám thái giám coi như là âm thanh xuất chúng nhất, có thể làm người khác không thể kháng cự được. Tiêu Trường Ninh bất giác xoay người lại, sau đó một khối lệnh bài quen thuộc bay tới trong lòng nàng, đúng là lệnh bài xuất phủ của Đông Xưởng.
"Cho điện hạ một canh giờ." Thẩm Huyền cầm lấy áo ngoài khoác thêm trên người, hắn sửa sang lại cổ tay áo có chút cẩu thả thờ ơ nói: "Để Tưởng Xạ đi chung với nàng."
Tiêu Trường Ninh hiểu được ý tứ của hắn, lập tức ánh mắt sáng lên, nàng vui sướng đến mức ngay cả lời cảm tạ cũng quên nói, một đường bước nhanh ra cửa.
Trong cung, tiểu hoàng đế đang làm bài tập ở Tĩnh Tâm Các.
Nhìn thấy Tiêu Trường mỉm cười đi tới, đáy mắt hắn hiện lên chút ánh sáng nhưng thực nhanh lại ảm đạm xuống dưới, bộ dạng rất lo lắng.
"Hoàng thượng đây là làm sao vậy?" Tiêu Trường Ninh bước vào cửa, đứng đối diện bàn học của hắn hành lễ rồi ngồi xuống, nàng cầm sách hắn lên nhìn, nói: "Chữ thật ra cũng có tiến bộ rồi." Chỉ có điều học vấn vẫn là bộ dạng gối thêu hoa giống lúc trước.
"Trước tiên đừng nói cái này nữa tỷ tỷ." Tiêu Hoàn rầu rĩ rút sách của chính mình trong lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh ra, hắn nhìn xung quanh một lượt mới hạ giọng thần bí nói: "Tỳ nữ thái hậu cho tỷ có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Đó là chuyện của nhiều ngày trước rồi. Ước chừng thái hậu cảm thấy, gả