Tuy rằng địa vị của Tiêu Trường Ninh không bằng được với lúc trước, nhưng dù sao nàng cũng là trưởng công chúa của một nước, ăn cũng chỉ ăn toàn món ngon mỹ vị, ngủ cũng chỉ ngủ giường vàng nệm êm. Vậy mà sau đêm đầu tiên gả cho thái giám làm vợ, nàng giống như thị tì rửa chân phải ngủ dưới chân giường, việc này nếu để ai thấy được chắc sẽ bị ghi vào thiên cổ mất.
Vậy nên khi Tiêu Trường Ninh tỉnh lại, chỉ cảm thấy sống lưng đau nhức, phảng phất như bản thân vừa mới trải qua một giấc mộng hoang đường.
"Điện hạ người không có việc gì chứ!" Mấy cung tì nghe được động tĩnh, cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Tiêu Trường Ninh mang theo ba cung tì từ Tẩy Bích Cung đến đây lần lượt là Hạ Lục, Thu Hồng và Đông Tuệ. Trong đó, Thu Hồng là của hồi môn mà thái hậu ban thưởng, vì thế trong lời nói luôn thể hiện sự kính cẩn, không quá thân thiết. Mà Hạ Lục cùng Đông Tuệ là thị tì của nàng từ nhỏ, vẫn luôn cùng Tiêu Trường Ninh lớn lên, vậy nên trong mắt cũng hiện đầy sự lo lắng.
Thấy Tiêu Trường Ninh biểu tình thống khổ vẫn đang ngồi trên giường, vành mắt Đông Tuệ liền đỏ, giữ lấy nàng thận trọng đánh giá một lượt: "Điện hạ, người khó chịu ở đâu? Hắn đối xử với người như thế nào?"
Tiêu Trường Ninh hoạt động cái cổ đang đau nhức, lắc đầu: "Xem như có thể sống lâu thêm một ngày.....Đau...Hạ Lục, mau giúp bổn cung bóp vai, chân giường quá cứng, ngủ trên đấy thật sự khó chịu."
"Chân giường?" Hạ Lục bóp vai cho Tiêu Trường Ninh, nước mắt không nhịn được rớt xuống, nghẹn giọng nói: "Hắn lại dám để ngài ngủ dưới chân giường....Ngài là trưởng công chúa đó!"
Tiêu Trường Ninh nói: "Trong phòng này chỉ có mỗi cái giường lớn đó, ta không ngủ dưới chân giường chẳng lẽ lại ngủ cùng thái giám?"
Dường như nhớ tới cái gì, nàng chớp mắt, kéo tay Hạ Lục hỏi: "Đúng rồi các ngươi ở gian phòng phía tây đúng không? Tổng cộng có mấy phòng vậy?"
Hạ Lục nói: "Tổng cộng có hai phòng, nô tỳ cùng Đông Tuệ ngủ một phòng còn Thu Hồng tỷ tỷ thì ở một phòng."
"Hay lắm." Tiêu Trường Ninh tiện tay búi tóc lên, đứng dậy thay y phục màu hồng tươi mới, phân phó nói: "Ba người các ngươi chịu khó ngủ chung một phòng, nhường phòng còn lại cho bổn cung."
"Công chúa chỉ sợ như vậy không ổn cho lắm." Thu Hồng là người của Lương Thái Hậu, tâm tư tất nhiên không đơn giản, hơi nhíu mày nói: "Người vừa mới gả tới, bây giờ lại muốn phân phòng, chỉ sợ Thẩm đề đốc sẽ nảy sinh bất mãn rồi trách cứ điện hạ."
Tiêu Trường Ninh bất động thanh sắc liếc mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của tiểu cung tì, cười nói: "Ngươi đúng là thông minh, biết nghĩ xa như vậy. Vừa mới vào Đông Xưởng đã nghĩ cách phụ thuộc vào người khác."
Thu Hồng tự biết bản thân đã đi quá giới hạn, vội chột dạ cúi đầu.
"Thẩm Huyền quá nguy hiểm. Hắn giết quá nhiều người, uy hiếp thiên tử, khống chế triều thần. Nếu bổn cung còn ở bên hắn chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì rước lấy họa sát thân, chi bằng cách xa một chút." Tiêu Trường Ninh đứng dậy nhìn bản thân thanh tú trong gương đồng, thở dài một tiếng: "Mở cửa ra dùng cơm thôi."
Dù cho có chết nàng cũng không muốn làm quỷ đói.
Đông Xưởng đem tới đồ ăn rất đơn giản, tuy không phong phú như Tẩy Bích Cung nhưng lại thắng ở mĩ vị. Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, Tiêu Trường Ninh ăn no đến bảy tám phần thì chợt thấy có bóng người đang tiến lại gần, nàng ngước mắt nhìn, đó là một thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu bạc.
Tiểu thái giám gõ cửa, ôm quyền nói: "Đề đốc phu nhân, Lâm Hoan cầu kiến."
Lâm Hoan.....
Tiêu Trường Ninh mơ hồ nghe qua tên hắn — Huyền Vũ nhỏ tuổi nhất Đông Xưởng, là một đao khách trẻ.
Nhưng nàng không ngờ rằng, Huyền Vũ tiếng tăm lừng lẫy lại là một thiếu niên chỉ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, cặp mắt to tròn sáng ngời. Lúc này Lâm Hoan đang đứng ngoài cửa, tùy tiện khoác trên vai một thanh loan đao, cọng tóc trên trán trong nắng sớm rạng rỡ hẳn lên, thoạt nhìn giống như thiếu niên thân thiết nhà bên, hoàn toàn không giống đao khách Đông Xưởng ăn tươi nuốt sống trong lời đồn.
Tiêu Trường Ninh không động đậy, nàng đưa cháo vào miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm Hoan cong môi cười, lộ ra núm đồng tiền bên khóe miệng: "Đô Đốc phái ta đến hỏi phu nhân rằng thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Nhắc tới Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh vừa sợ vừa hận. Sợ hắn hiển hách uy danh, hận hắn khống chế triều chính, làm ra những việc hoang đường trong thiên hạ.
Tiêu Trường Ninh hết muốn ăn, chỉ đơn giản dùng khăn ướt rửa tay, nàng cười như không cười nói: "Nhờ phúc của Thẩm Đề Đốc, món ăn ngon cỡ nào ta đều cảm thấy không có lòng thưởng thức."
Lâm Hoan nghe không hiểu ý nàng, hắn ngờ nghệch một lúc lâu mới gãi đầu nói: "Ta không đọc nhiều sách nên nghe không hiểu lắm. Ý của phu nhân là thức ăn ngon sao?"
Tiêu Trường Ninh không có kiên nhẫn, liếc thái giám trẻ tuổi một cái: "Đô đốc của ngươi đâu?"
Lâm Hoan nói: "Đô Đốc đang bận nghị sự. Ngài kêu ta đến dẫn phu nhân đi tham quan các nơi trong xưởng để phu nhân nắm rõ đường đi."
Vừa nghe thấy Thẩm Huyền không ở nhà, lá gan Tiêu Trường Ninh lớn hơn không ít, không màng đến cẩn thận khi nói chuyện nữa: "Bổn cung không muốn đi, cũng không muốn nắm rõ."
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà."
"Phu nhân....."
"Bổn cung không phải 'phu nhân', theo lễ ngươi phải gọi ta một tiếng 'trưởng công chúa điện hạ'"
"....." Lâm Hoan ngẩn ra, hắn cũng cảm thấy sự thù địch trong giọng nói của Tiêu Trường Ninh.
Hắn quyết định từ bỏ giao lưu bằng ngôn ngữ, thu lại ý cười, đôi mắt to tròn trở nên sắc bén, ngón cái ấn ở vỏ đao rút ra một nửa, lạnh lẽo như sương.
Lâm Hoan: "Đề Đốc nói nếu phu nhân không nghe lời, ta có thể tùy ý hành sự."
Tiêu Trường Ninh nhanh chóng đặt cái chén xuống, nụ cười ngay khóe môi cứng đờ, nói: "Chúng ta vẫn nên đi tham quan các nơi trong xưởng để nắm rõ, mời Lâm công công dẫn đường."
Lưỡi đao cạch một tiếng tra vào vỏ, Lâm Hoan nháy mắt trở về bộ dáng vô hại lúc trước, ngượng ngùng cười: "Phu nhân, mời theo ta."
Tay chân Tiêu Trường Ninh lạnh lẽo, phảng phất như u hồn đi theo Lâm Hoan.
Trong phòng, Hạ Lục cùng Đông Tuệ ôm nhau khóc: "Hu hu, thái giám Đông Xưởng quá đáng sợ!"
Đình viện Đông Xưởng yên tĩnh đến mức buồn tẻ, Lâm Hoan đem vỏ đao như đòn gánh để trên vai, hai tay tùy ý đặt trước vỏ đao, vừa đi vừa nói, giọng nói mang theo sự trong sáng: "Nơi này là chỗ ta thích nhất đấy."
Tiêu Trường Ninh theo ánh mắt của hắn nhìn tới, chỉ thấy một căn phòng treo đầy thịt khô và củ tỏi, dưới hiên treo một bảng hiệu được sơn hồng,