Sau mười ngày tĩnh dưỡng, nháy mắt mắt liền đến ngày hội nguyên tiêu.
Ban ngày tuyết rơi nhẹ đến chạng vạng tối mới dừng lại, trên mặt đất đã tích thành một tầng màu trắng hơi mỏng, biển đèn trải dài khắp cả con phố đẹp như một bầu trời đầy sao.
Trong Đông Xưởng, Ngọc Khấu mặc áo cưới mới, đội mũ phượng do Tiêu Trường Ninh tặng rồi trang điểm cực kì tinh xảo, sau đó dưới sự chứng kiến của Thẩm Huyền cùng Tiêu Trường Ninh bái đường cùng bài vị của Thẩm Thất.
Tân nương trẻ tuổi bái lạy thiên địa ba lần nhưng vị trí tân lang lại chỉ có một bài vị lạnh băng, đây đại khái chính là tiệc cưới đáng thương nhất thế gian.
Hôn phục của Thẩm Thất là do Ngọc Khấu tự tay mặc vào, sáu năm trước cũng gấp gáp làm ra một cái nhưng Thẩm Thất lại không có may mắn để mặc được nên nàng liền làm lại cái mới: Ấn theo tập tục dân gian dùng vải vóc màu xanh lá để cắt may thành quần áo thêm sợi tơ bạch kim thêu hình thụy điểu, còn có đai lưng mặc ngọc, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo.... Nếu Thẩm Thất có thể mặc vào vậy tất nhiên sẽ là lang quân tuấn tú nhất kinh thành.
Ngọc Khấu tự mình hỏa táng hôn phục, ánh lửa trong chậu than nhảy lên chiếu vào mắt nàng hiện ra chút ánh nước. Thật lâu sau nàng mới lảo đảo đứng dậy bưng một chén rượu lên kính Thẩm Huyền, đôi mắt nàng đỏ hoe thấp giọng kêu một tiếng: "Huynh trưởng."
Nàng chờ thời khắc này đã sáu năm, trải qua cả sống chết nên hai chữ "huynh trưởng" này còn chưa nói ra thành lời thì nước mắt đã rơi xuống trước.
Thẩm Huyền im lặng nhận lễ của nàng, một hơi uống cạn ly rượu: "A Thất có thể gặp được muội cũng là phúc của đệ ấy."
Nhưng Ngọc Khấu gặp được A Thất lại là bất hạnh của nàng.
Ngọc Khấu cười: "Đáng tiếc phần phúc này quá mỏng."
Dứt lời nàng nâng tay áo lau khô nước mắt rồi lại bưng ly rượu thứ hai lên kính Tiêu Trường Ninh: "Trưởng công chúa điện hạ."
Tiêu Trường Ninh uống rượu mỉm cười: "Em dâu ngươi nên gọi bổn cung một tiếng tẩu tẩu."
Ngọc Khấu rũ mi xuống, đuôi mắt ướt hồng hòa cùng với phấn mặt. Nàng lộ ra nụ cười hơi nông, nhẹ nhàng nói: "Nếu A Thất còn sống hắn cũng không dám kêu như vậy đâu."
Màn thành thân này rất đặc biệt, bởi vì một người là người chết nên cũng không có pháo hoa cùng nhạc hỉ, chỉ có đèn nguyên tiêu chiếu sáng một tòa Bất Dạ Thành an tĩnh đến làm người cảm thấy thương tâm này.
Ngọc Khấu một thân áo cưới lẻ loi một mình nhìn quanh bốn phía, tầm mắt liếc qua bầu trời đêm, liếc qua biển đèn, liếc qua mái hiên xanh thẫm ở xa giống như đang lưu lại kỉ niệm cuối cùng.
"Nếu đã là người của A Thất thì cũng không cần làm việc gì ngu ngốc." Thẩm Huyền giống như nhìn ra sự kiên quyết của nàng nghiêm nghị nói: "Nếu A Thất dưới suối vàng biết cũng không muốn muội sớm đi xuống hoàng tuyền tìm đệ ấy. Chỉ mười năm trên cầu Nại Hà mà thôi đệ ấy chờ nổi."
Mười năm trên cầu Nại Hà, hắn chờ nổi.
Nghe một câu như thế Ngọc Khấu chợt cắn môi che kín đôi mắt, nước mắt rơi xuống từ khe hở ngón tay. Sáu năm luôn cẩn thận kìm nén sự thù hận của chính mình để phụng dưỡng kẻ thù, người chết đã không còn nhưng nỗi thống khổ vẫn để lại cho người còn sống.
Nếu không có một câu của Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh cũng hoàn toàn không đoán được Ngọc Khấu thế nhưng đã tính toán xong cái chết của mình.
Nàng cảm động trong lòng giữ chặt tay Ngọc Khấu thở dài: "Nếu muội không ngại thì hãy mang A Thất ra ngoài một chút, dùng đôi mắt của muội chứng kiến vạn dặm núi sông bên ngoài kinh thành thay đệ ấy được không?"
Đôi mắt Ngọc Khấu đỏ bừng hoàn toàn không còn sự bình tĩnh ngày xưa, nàng nghẹn ngào không thể nói thành lời. Sau một lúc lâu nàng dường như đã hạ quyết tâm ngẩng đầy lau nước mắt nói: "Được, điện hạ."
Thẩm Huyền bí mật mua một toàn nhà ở kinh thành cho Ngọc Khấu nhưng Ngọc Khấu lại từ chối không nhận lấy. Nàng đã chuẩn bị tốt muốn vân du tứ hải, chỉ chờ qua năm mới liền sắp xếp đồ vật rồi đi khỏi hoàng cung.
Lúc tiễn Ngọc Khấu đi đã là giờ Tuất, pháo hoa bắt đầu nổ ngoài cung, từng cụm nở rộ như hoa chiếu sáng bầu trời đêm.
Ngô Hữu Phúc nấu một nồi bánh trôi lớn cho đêm nguyên tiêu, tạp dề trên người còn chưa cởi xuống đã cầm muỗng nhìn phu thê Thẩm Huyền kêu: "Đề đốc, trưởng công chúa điện hạ, mọi người đều đang chờ ngài tới ăn nguyên tiêu cùng nhau đó."
Thẩm Huyền gật đầu tỏ vẻ chính mình đã nghe thấy rồi duỗi tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tiêu Trường Ninh.
Đứng trong gió đêm hơi lâu nên đầu ngón tay Tiêu Trường Ninh có chút lạnh, Thẩm Huyền chau mày cởi áo khoác của mình xuống rồi khoác lên vai nàng, lại tri kỷ buộc một cái nút thắt chặt lại cho nàng xong mới giữ chặt tay nàng lần nữa nói: "Bánh trôi là món tủ của Ngô Hữu Phúc, chúng ta đi nếm thử."
Cảm giác ấm áp truyền từ đầu ngón tay làm cảm xúc thương cảm mới bị Ngọc Khấu gợi lên vừa rồi dần dần tan đi, Tiêu Trường Ninh bất giác híp mắt cười: "Được."
Trong sảnh chính bày ra năm cái bàn, Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền ngồi ở bàn đầu tiên còn hai bên phía dưới là bốn vị tứ đại Dịch trường trong xưởng. Nhìn thấy bọn họ tiến vào tứ đại Dịch trường đều đứng dậy ôm quyền cung kính nói: "Tham kiến Đề đốc, trưởng công chúa."
"Ngồi đi." Thẩm Huyền lên tiếng: "Hôm nay là ngày hội chư vị không cần câu nệ."
Tuy lời nói là như thế nhưng hai vị chủ tử chưa đụng đũa thì phía dưới cũng không có ai dám xuống tay trước, tất cả chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn bánh trôi bốc khói nghi ngút trong hương thơm ngào ngạt.
Cái gọi là bánh trôi nguyên tiêu bởi vì nó có tám màu sắc: Nước hồng của rau dền, màu cam của bí đỏ, màu vàng của khoai lang, màu xanh lục và xanh lam của nước rau, màu trắng vốn có cùng với màu tím của khoai lang tím, tám loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau trộn lại với bột nếp, hơn nữa còn có tám loại nhân: hạt sen, đường đỏ, hoa hồng, bánh đậu, nhân quả, mứt táo, hạt mè, sơn tra màu sắc tươi đẹp tư vị lại phong phú nhưng rất tốn thời gian cùng công sức nên rất ít người có thể làm tốt món này.
Lâm Hoan nhìn chằm chằm tám màu sắc trong chén, thường thường lại thò tới gần vừa nghe vừa ngửi mùi hương, cảm giác thèm ăn bị gợi lên tạo thành bộ dạng đứng ngồi không yên, hắn không nhịn được nuốt nước miếng.
Có lẽ là do Lâm Hoan ngoan ngoãn lại làm người nhớ tới Thẩm Thất đã chết nên Thẩm Huyền cũng phá lệ chiếu cố hắn một chút, nâng đũa nói: "Ăn đi."
Người phía dưới như được đại xá bắt đầu ăn. Một cánh tay Lâm Hoan bị thương nên hoạt động không được tiện, bánh trôi vô cùng mềm mại nên hắn thế nào cũng không kẹp lên được liền dứt khoát cắm đũa ăn, bởi vì nhân vẫn còn nóng mà đầu lưỡi bị bỏng không nhịn được phải mở miệng hà hơi.
Tiêu Trường Ninh cũng chọn cái bánh trôi màu tím cắn một ngụm: Bên trong là nhân mè đen mềm nhẵn thơm ngọt, ăn ngon!
Một chén tám cái bánh trôi nàng rất nhanh đã ăn xong, trong bụng vô cùng ấm áp lại chút chưa đã thèm, nàng liền liếc mắt nhìn vào trong chén Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng nên gác đũa lại nói: "Bánh trôi ăn nhiều sẽ trướng bụng, không thể ăn tiếp."
Tiêu Trường Ninh liếm môi, giọng nói mang theo vài phần năn nỉ: "Ăn một cái nữa thôi."
Nàng chớp mắt, hai hàng lông mi run rẩy như cánh bướm, trên môi dính chút nước đường, tươi mát lại hấp dẫn.
Thẩm Huyền nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, trong mắt phản chiếu pháo hoa ngoài cửa sổ. Tiêu Trường Ninh có chút không thể giải thích được bị hắn nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, cho rằng hắn không đồng ý nên cúi đầu quấy loạn nước canh.
Ngay sau đó một cái bánh trôi trắng trẻo mập mạp rơi vào trong chén của chính mình.
Tiêu Trường Ninh kinh ngạc nhìn lên theo bàn tay có khớp xương cùng gân xanh hiện lên rõ ràng, nhìn thấy sóng mắt ôn nhu khó có được của Thẩm Huyền.
"Chỉ một cái này thôi nhiều hơn cũng không có." Thẩm Huyền nói: "Khi còn nhỏ nàng bị lạnh, ăn nhiều không tốt cho dạ dày.
Tâm tình Tiêu Trường Ninh chuyển từ buồn sang vui, nàng nở nụ cười đắc ý: "Ta không muốn ăn nhân đường đỏ, muốn ăn nhân sơn tra, cảm giác chua chua."
Thẩm Huyền không nhiều lời, cứ kiên nhẫn như vậy múc một cái nhân sơn tra cho nàng.
Ngô Hữu Phúc thu hết tất cả xuống đáy mắt, lộ ra nụ cười như cha. Phương Vô Kính cùng Tưởng Xạ không hẹn mà cùng dừng động tác lại, gương mặt đầy ý vị thâm trường.
Ngô Hữu Phúc mở miệng trước, híp mắt cười: "Các ngươi có cảm thấy nguyên tiêu năm nay vô cùng ngọt ngào không?"
Phương Vô Kính gật đầu: "Vô cùng cảm thấy!"
Tưởng Xạ cũng gật đầu: "Ừ."
Lâm Hoan nuốt viên bánh trôi cuối cùng trong chén vào bụng, nghiêm trang nói: "Ta cảm thấy cũng được, giống như năm rồi thôi.... A còn
không? Ta chưa ăn no."
Ngón tay hoa lan của Phương Vô Kính búng trán Lâm Hoan, hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi là đồ tham ăn!"
Ngô Hữu Phúc cười ha hả, gương mặt hiền từ nói: "Đi, đi ra ngoài ngắm đèn đi."
Lâm Hoan ôm chén nhíu mày: "Không cần! Ta chưa ăn no."
"Đi thôi, lên phố ta sẽ mua hồ lô đường cho ngươi ăn!" Phương Vô Kính mạnh mẽ túm hắn ra đại sảnh, miệng vẫn lải nhải: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Không có mắt nhìn như vậy đừng nói là cưới vợ sớm hay muộn gì cũng có ngày ngươi bị Đề đốc trục xuất khỏi Đông Xưởng!"
Tưởng Xạ cũng đứng dậy gật đầu với Thẩm Huyền cùng Tiêu Trường Ninh rồi đi theo bọn họ ra ngoài.
Đại sảnh mới vừa rồi còn náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, Tiêu Trường Ninh cảm thấy bản thân giống như đang xem kịch không khỏi vui vẻ cười ra tiếng nhìn Thẩm Huyền nói: "Chàng biết không? Sau ngày ta gả vào Đông Xưởng không cẩn thận đi vào Nghị Sự Đường, nghe thấy các ngươi đang bàn luận về độc dược, còn có lột da cắt xương linh tinh gì đó làm ta sợ tới mức không thể ăn cơm nguyên một ngày, khi đó thật sự là cực kì sợ hãi, ai ngờ sau khi tiếp xúc sâu thêm mới biết các ngươi cũng không phải là ba đầu sáu tay dữ tợn tàn bạo giống như lời đồn, tất cả đều do lời nói đáng sợ của người đời."
Thẩm Huyền yên lặng lắng nghe, hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Nàng sợ nhất là ai?"
Tiêu Trường Ninh cười nhẹ gác đầu lên vai hắn: "Sợ nhất là chàng."
Thẩm Huyền nhướng mày ôm eo nàng rồi nói nhỏ bên tai: "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại hả." Tiêu Trường Ninh thuận thế hôn lên khóe miệng hắn, một người lạnh lẽo như vậy nhưng môi lại rất mềm mại. Nàng cười nói: "Hiện tại thích chàng nhất."
Thẩm Huyền hiển nhiên bị những lời này lấy lòng, lập tức ôm mặt nàng hôn sâu thêm.
Thật lâu sau Thẩm Huyền mới vuốt ve gương mặt ửng đỏ của nàng hỏi: "Giờ này vẫn còn sớm nàng có muốn ra ngoài xem hoa đăng một lát không?"
Tiêu Trường Ninh sống bình dị rất ít khi ra khỏi cung nên đối với hội đèn lồng mỗi năm ở dân gian đều vô cùng hứng thú. Nhưng vào tết nguyên tiêu trên đường lại có biển người tấp nập quá mức ồn ào làm chút hứng thú dưới đáy lòng nàng cũng phai nhạt, nàng chỉ lắc đầu dựa vào ngực Thẩm Huyền nói: "Hoa đăng không đẹp bằng chàng."
Nghe vậy cơ bắp Thẩm Huyền liền căng chặt lên, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn mê người: "Trường Ninh, nàng đây là đang đùa giỡn ta?"
"Vậy sao?" Tiêu Trường Ninh hỏi ngược lại: "Chàng không thích?"
Thẩm Huyền không trả lời ánh mắt sáng quắc bế Tiêu Trường Ninh lên: "Trở về phòng thôi."
"Từ từ chàng định làm gì?" Tiêu Trường Ninh ý thức được điều không thích hợp: "Bây giờ vẫn còn sớm!"
"Hiện tại hối hận cũng đã chậm, là nàng câu dẫn ta trước." Khóe miệng Thẩm Huyền cong lên ôm nàng đi xuyên qua trung đình cùng hành lang gấp khúc rồi đá văng cửa phòng ngủ.
"Chàng thật đúng là...." Nói được một nửa Tiêu Trường Ninh bỗng nhiên dừng lại.
Phòng ngủ rõ ràng đã bị người khác bố trí qua, ở trên treo lụa đỏ, bên trong còn thắp nến đỏ long phượng trình tưởng, cả phòng sáng trưng ấm áp giống như phòng tân hôn.
Tiêu Trường Ninh ôm cổ Thẩm Huyền thắc mắc nhìn hắn: "Chàng khi nào thì bố trí cái này vậy?"
"Buổi chiều." Thẩm Huyền nhẹ nhàng đặt nàng trên giường.
Tiêu Trường Ninh cảm giác được eo dưới đụng đến vật gì hơi cứng, nàng không khỏi kêu lên một tiếng duỗi tay sờ soạng trong chăn lấy ra một cái hộp gỗ đàn màu đỏ.
Cái hộp ước chừng lớn bằng lòng bàn tay chạm trổ vô cùng tinh xảo, nắp được đính một viên ngọc trai đen to bằng trứng bồ câu, chỉ mỗi cái hộp này cũng có thể bán được cái giá tốt.
Tiêu Trường Ninh lắc hộp nhưng vẫn không nghe được tiếng động liền hỏi: "Cái gì vậy?"
Thẩm Huyền mở hộp ra, trong miếng vải nhung vàng có lót một cái vòng ngọc tỉ lệ vô cùng tốt, vòng ngọc có màu xanh lục không chút tạp chất, cảm giác mát mẻ còn có lưu quang chuyển động dưới ánh nên đỏ.
"Cho nàng." Thẩm Huyền nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Trường Ninh lại cẩn thận xoa kem bôi trơn cho nàng sau đó mới đeo cái vòng lên cổ tay nàng, vòng tay màu xanh lục càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, vô cùng sang trọng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa tiếp nhận một cái kinh hỉ làm Tiêu Trường Ninh vẫn còn có chút sửng sốt, nàng lắc cái vòng trên tay hỏi: "Thẩm Huyền chàng làm gì vậy?"
"Lúc trước ta và nàng thành thân bầu không khí xác thật không tốt lắm, đây là một điều tiếc nuối." Thẩm Huyền kéo mu bàn tay mang theo mùi hương của nàng lại rồi hôn lên, sóng mắt thâm trầm nói: "Ta biết nàng muốn làm lại lần nữa nhưng mặc áo cưới hai lần sẽ không may mắn nên liền bố trí cái này, hy vọng có thể bồi thưởng cho nàng một chút."
Tiêu Trường Ninh quá mức cảm động ngược lại không biết nên nói cái gì.
Trong lòng nàng là vui mừng nhưng ngoài miệng lại không có chút rụt rè nào nói thầm: "Ta xem chàng chỉ muốn mượn cơ hội này động phòng lần nữa đúng không."
Rốt cuộc bởi vì nguyên nhân thân thể nàng nên từ khi nếm thử hương vị này hai người cũng đã nửa tháng chưa cùng phòng.... Tính tình Thẩm Huyền như sói như hổ nhất định là không nhịn được.
Ai ngờ Thẩm Huyền chỉ nghiêm túc nói: "Nếu nàng nguyện ý ta cũng có thể bồi nàng xem đèn dầu một đêm, nói chuyện một đêm."
Đêm nay không tắt ngọn đèn dầu suốt một đêm xác thật rất đẹp, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Thẩm Huyền nói ra lời âu yếm cũng xác thật câu người nhưng chỉ là lời âu yếm này còn chưa kịp nói xong một đêm thì hai người đã triền miên lăn lên giường.
Tối nay Tiêu Trường Ninh ngủ rất sâu, tới sáng sớm hôm sau tim đập nhanh mới chợt tỉnh giấc.
Sắc trời ngoài cửa sổ không rõ, Thẩm Huyền cũng không còn bên cạnh, nàng duỗi tay sờ chăm thì sớm đã lạnh lẽo hiển nhiên là rời giường đã lâu.
Kỳ quái còn chưa tới giờ Mẹo hắn lại đi đâu?
Còn đang nghi hoặc thì Đông Tuệ vội vàng cầm đèn đi vào, lúc nhìn thấy Tiêu Trường Ninh khoác áo ngồi trên giường nàng không khỏi ngẩn ra.
Chỉ chần chờ trong chớp mắt Đông Tuệ liền đặt đèn lưu ly xuống rồi cầm lấy áo choàng cạnh giường khoác lên người Tiêu Trường Ninh thấp giọng: "Điện hạ mới vừa rồi Thẩm Đề đốc mang lời nhắn từ trong cung trở về, nói là phế Thái hậu.... chết."
Truyện convert hay :
Nhật Nguyệt Phong Hoa