Phó Thành Lẫm bưng chiếc ly đi tới phòng làm việc ở trên lầu, rèm cửa chưa kéo, trong nháy mắt có thể nhìn thấy cảnh đêm náo nhiệt bên kia đường.
Trên màn hình lớn của quảng cáo trên thân tòa nhà, quảng cáo cho một công ty nước giải khát thuộc tập đoàn Phó thị đang được phát, với slogan quảng cáo ‘Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.’
Công ty nước giải khát ban đầu do một tay Phó nhị thành lập, anh nghe nói quảng cáo là tuyên ngôn tình yêu giữa Phó nhị và Du Khuynh, anh không biết có đúng hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm mở điện thoại di động lên, chụp ảnh màn hình quảng cáo, gửi Phó nhị: [Em và Du Khuynh là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?]
Phó nhị vẫn chưa ngủ: [Vâng, có chuyện gì vậy?]
[Không phải anh đang yêu ai đấy chứ? Cái cây cần tây thủy canh đã chết kia chính là để dành tặng cho tình yêu sét đánh của anh à?]
Khi anh biết Lê Tranh, cô chỉ mới vài tuổi, từ đâu ra tình yêu sét đánh.
Đến bây giờ, anh vẫn nhớ như in câu chào kỳ lạ của cô khi đó “Anh đã ăn chưa?”
Phó Thành Lẫm suy nghĩ một chút, tình cảm anh dành với Lê Tranh là tình yêu nam nữ, có lẽ mọi chuyện bắt đầu tại phòng làm việc khi cô dùng chiếc quạt nhỏ quạt lên tay anh.
Lúc đó, anh không suy nghĩ sâu xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thật là ma xui quỷ khiến, khi về nhà ông nội vào ngày của cha, anh đã làm món thịt heo xào dứa.
Bởi vì Tranh Tranh thích ăn.
Lần anh làm món đó ở nhà ông nội, dùng lần đó để luyện tập.
Cảm giác lần đầu tiên nấu hương vị không tệ, nên anh đã làm món đó vào ngày sinh nhật của cô.
Phó Thành Lẫm lại liếc nhìn tin nhắn của Phó nhị, trực tiếp bỏ qua, [Cái ly kia, khi nào thì trả lại cho anh?]
Phó nhị đã không trả lời.
--
Vào nửa đêm, trời đổ mưa tí tách tí tách.
Mấy hôm nay ban đêm trời thường mưa, sáng hôm sau thì trời quang mây tạnh.
Hôm nay cũng vậy.
Trời xanh mây trắng, giống như bầu trời trong anime.
Cận Phong chụp một bức ảnh đăng lên dòng thời gian, vẫn là câu nói cũ: How nice!
Trong giờ giải lao, anh ta gửi một tin nhắn cho Lê Tranh: [Đến phòng làm việc của anh báo cáo công việc gần đây của em.]
Lê Tranh rảnh rỗi đến buồn chán, đang bấm thích tin trong vòng bạn bè, vừa lúc nhìn thấy bức ảnh phong cảnh mà anh mới đăng lên.
Cô trả lời: [Em không có việc gì để báo cáo với anh, ngoài lướt điện thoại thì cũng là lướt điện thoại.]
Cận Phong: [Vậy thì em cứ lấy đại một tập tài liệu lên đi, làm ra vẻ còn hơn không chuẩn bị phải không?]
Lê Tranh: [Không đi, sau này nếu không liên quan đến công việc em sẽ không nói chuyện vớ vẩn với anh, em phải tránh gây ra nghi ngờ. How nice!]
Cận Phong: [Hiểu lầm rồi, lên đi.]
Lê Tranh không biết cô hiểu lầm cái gì, nhưng anh ta thích Triệu Đồng, cô không thể nào hiểu lầm được.
Cô tìm lấy một tập tài liệu, qua đó thăm dò kết quả.
Trong tập đoàn Nam Phong, ngoại trừ Triệu Đồng và chủ tịch Cận, mọi người đều cho rằng cô là tình nhân bé nhỏ của Cận Phong không thể công khai.
Ngay cả khi cô cầm theo một tập tài liệu, cũng là bịt tai trộm chuông.
Cận Phong chỉ có một cuộc họp vào buổi sáng, hiếm khi được rảnh rỗi, còn gặp thời tiết tốt như vậy, nên để cô lên xem Bắc Kinh vào ban ngày.
Triệu Đồng biết Lê Tranh thích hương vị cà phê nào, nên đã pha trước.
Lê Tranh cùng nhị thế tổ có cùng sở thích, chỉ hận không thể đổ nửa cân đường vào cà phê.
“Em hiểu lầm cái gì vậy?” Lê Tranh đóng cửa lại, tùy tay ném tập tài liệu lên sô pha.
Cận Phong đang cầm tách cà phê, dựa vào góc bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta vẫy tay, “Lại đây.”
Lê Tranh khuấy ly cà phê của mình, đi qua đó.
Cận Phong đứng dậy, kéo cô đến chỗ lúc nãy anh ta vừa dựa vào, “Góc độ này có điều kiện thuận lợi nhất để nhìn ra bên ngoài, anh đã tìm quanh một vòng, bên này tốt nhất.”
Lê Trạm lười biếng đứng dựa vào mép bàn, trước mắt trống trải, trong mắt là một nửa thành phố.
Cận Phong: “Thế nào?”
“Không tệ.”
Lê Tranh quay đầu lại, “Anh còn chưa trả lời em, em hiểu lầm anh cái gì?”
Cô không muốn cùng Cận Phong chơi trò đánh đố, “Thư ký Triệu ly hôn rồi, anh có quyền theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có quyền hưởng thụ mối quan hệ tiếp theo của mình, không ai có thể kiểm soát, cũng không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào.”
Cận Phong kéo chiếc ghế xoay của mình, dựa vào bên trong, “Nói cho anh biết em tìm được manh mối bằng cách nào?”
Lê Tranh nhấp một ngụm cà phê, nói với giọng ngọt ngào.
“Lần đầu em gặp anh là ở bệnh viện, anh cùng cô gái đi xe điện và Hướng Thư bị đụng xe, lúc đó vệ sĩ của anh tưởng rằng em chụp lén anh, nên đi đến cảnh cáo, Triệu Đồng yêu cầu vệ sĩ cư xử lịch sự hơn với em. Thông thường thư ký sẽ không tự lên tiếng để quản vệ sĩ của ông chủ.”
“Cho nên?”
“Cho nên, anh đã giao cho cô ấy quyền lực rất lớn, cô ấy vô hình chung có thể thay anh quyết định một số việc nhỏ.”
“Còn gì nữa?”
Lê Tranh: “Lần thứ hai chúng ta gặp nhau là ở đồn cảnh sát, không có ông chủ nào đưa luật sư đi giải quyết việc riêng của thư ký, anh còn cảnh cáo em, lời cảnh cáo đó là vì Triệu Đồng, anh cho rằng em muốn viết về tình trạng hôn nhân của Triệu Đồng.”
“Lần thứ ba, em đến nhà của Triệu Đồng để chụp vài tấm ảnh, các anh định đi công tác, anh đến đón Triệu Đồng, rất hiếm khi thấy có ông chủ biết rõ thời gian của thư ký.”
“Sau nữa, vào ngày chúng ta đến nướng BBQ ở nhà Từ Sướng, lúc anh đang ăn que kem cũ, nói với em rằng tiểu khu đối diện được phát triển bơi Thiên Hướng, chồng của Triệu Đồng làm việc ở đó. Không có ông chủ nào biết chồng của thư ký đang làm việc ở dự án nào rõ ràng như vậy.”
“Lúc đánh Lâm Tiêu Vũ, anh nói một nửa là vì em, nửa còn lại kia chính là vì Triệu Đồng.”
“Tối hôm qua anh nghe Từ Sướng nói Triệu Đồng đã ly hôn xong, anh nói How nice!”
Cận Phong nhấp một ngụm cà phê, cười cười, “Phóng viên nhỏ vẫn còn tính đủ tiêu chuẩn.”
Lê Tranh khó hiểu: “Vậy thì anh nói em hiểu lầm , hiểu lầm anh cái gì?”
Cận Phong: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc theo đuổi Triệu Đồng, cho nên là em hiểu lầm. Anh thích cô ấy, sau đó thì cô ấy kết hôn, anh không quen một chút nào với việc yêu thầm.”
Anh chống đầu, “Chính xác mà nói, là ỷ lại vào cô ấy, không đến mức tình yêu.”
“Triệu Đồng lớn hơn anh hai tuổi, đã làm thư ký của anh được bốn năm rưỡi. Lần đầu tiên anh gặp cô ấy là trong một buổi tiệc tối, khi đó cô ấy vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm trợ lý trong một công ty.”
Lê Tranh: “Anh đào được à?”
Cận Phong lắc đầu: “Vừa mới tốt nghiệp là người mới vào nghề, không đáng để anh đào người.”
Lê Tranh uống cà phê, đợi anh ta nói tiếp.
“Có thể em chưa từng trải qua, có một số buổi tiệc, nói thế