Võ Thiện Nhân được Thanh Tú đi trước dẫn đường, đích đến là một toà động phủ bí mật nằm bên trong khuôn viên của Phan gia.
Khi hai người vừa đặt chân tới nơi, cánh cửa động phủ tự động bật mở.
Tiến vào bên trong, Võ Thiện Nhân liền trông thấy cảnh Thu Thuỷ đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Thanh Tú kéo tay hắn vui vẻ nói: “Sư phụ, ca ca đã đến rồi!”
Võ Thiện Nhân chào hỏi: “Thu Thuỷ tỷ tỷ vẫn mạnh giỏi chứ? Càng ngày tỷ càng xinh đẹp ra đó nha!”
Thu Thuỷ ngẩng đầu nhìn, thần thức nhanh chóng quét tới Võ Thiện Nhân kiểm tra mấy lượt.
Một lúc sau, gương mặt nàng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc! Không ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà thương tích trên cơ thể hắn đã thuyên giảm rất nhiều.
Tốc độ hồi phục như vầy có thể nói cực kỳ kinh người, cho dù là Linh Giả thiên về luyện thể cũng khó mà bì kịp.
Đến đó, Thu Thuỷ thu hồi lại thần thức.
Nom cử chỉ thân mật của hai đứa, nàng trừng mắt nhìn Võ Thiện Nhân, xong hướng về Thanh Tú nói: “Tú nhi, con mau qua đây!”
Thanh Tú vâng lời cất bước lại gần: “Sư phụ có gì dạy bảo ạ?”
Thu Thuỷ đổi giọng nghiêm khắc: “Hắn là người thiếu đứng đắn! Sau này con chớ có gần gũi với hắn nữa! Cách hắn càng xa càng tốt!”
“Đâu có, con thấy ca ca là người rất tốt, cũng rất tài giỏi mà!”
Thanh Tú tính cách đơn thuần, trong lòng nghĩ sao nói vậy.
Thu Thuỷ hừ lạnh: “Bản lĩnh lợi hại nhất của nó chính là công phu miệng lưỡi đó!”
Nói đoạn, Thu Thuỷ lại quay qua lườm chằm chặp khiến cho Võ Thiện Nhân rùng cả mình.
Mặc dù nàng không nói gì nhưng thông qua ánh mắt, Võ Thiện Nhân cảm nhận dường như nàng ta đang muốn cảnh cáo mình rằng “ngươi chớ có mà bôi bẩn đồ đệ của ta!”
Trong bầu không khí u ám, Tiểu Thử bỗng kêu chít chít khoái trá.
Đã biết tính khí thất thường của Thu Thuỷ, cho nên Võ Thiện Nhân không dám chọc vào tổ ong vò vẽ, vội nhe răng cười nịnh: “Ha ha… Chúc mừng Thu Thuỷ tỷ tỷ đã thu nhận được một đồ đệ tốt nha!”
Thu Thuỷ vẫn giữ nguyên sắc thái lạnh lẽo: “Tú nhi là đứa tư chất thông minh, có tâm hồn thiện lương, trong sáng.
Ta rất yêu thích nó! Vì vậy, nếu kẻ nào dám “động tay động chân” với nó, ta nhất định sẽ không bỏ qua!”
Nghe nàng ta nói bóng nói gió, Võ Thiện Nhân cười gượng, bất đắc dĩ đành lảng sang chủ đề khác: “Chẳng hay Thuỷ tỷ tỷ gọi ta đến là vì chuyện gì?”
Thu Thuỷ dịu giọng hỏi: “Trận chiến ở ngoài biển, sự tình rốt cuộc là thế nào?”
Trước khi đến đây Võ Thiện Nhân biết thể nào Thu Thuỷ cũng hỏi tới vấn đề đó nên đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn bày ra điệu bộ nghiêm túc đáp: “Đây cũng chính là một trong số những bí pháp tối thượng của bản môn! Ta không thể tiết lộ ra ngoài được a!”
Thu Thuỷ dĩ nhiên là không tin! Nói đùa sao? Trên đời làm gì có thứ bí pháp nào có thể giúp một Vương Cấp trung kỳ dễ dàng diệt sát một vị cường giả Thần Cấp sơ kỳ đây?
Theo nàng suy đoán, trong việc này chắc chắn có che giấu điều ám muội.
Nếu không tại sao khi cùng Như Ý, Cát Tường hợp sức đối phó với mình, hắn lại không thi triển tuyệt chiêu này?
Chỉ có điều, cho dù nàng vặn hỏi thế nào đi chăng nữa thì Võ Thiện Nhân cũng khéo léo lảng tránh, đôi khi lại trả lời mấy câu luyên thuyên chẳng đâu vào đâu khiến cho nàng tức muốn xì khói.
Cuối cùng, Thu Thuỷ bỏ qua chuyện đó mà chuyển sang giao ước giữa hai người: “Ngươi còn nhớ đã hứa gì với ta chăng?”
Võ Thiện Nhân mỉm cười đáp: “Tất nhiên là nhớ chứ! Bốn tháng sau ta sẽ có mặt tại đảo Nam Du tham dự đại hội tranh tài! Võ Thiện Nhân ta nhất định tận lực hết sức!”
Nghe hắn cam đoan, Thu Thuỷ sắc mặt liền giãn ra tỏ vẻ hài lòng: “Hi vọng ngươi nói được làm được!”
Im lặng một thoáng, Võ Thiện Nhân chợt đặt vấn đề: “Nhưng có một chuyện, đó là ta không muốn lộ diện mạo thực trong kỳ đại hội.
Thuỷ tỷ tỷ có cách nào che giấu giùm