Một thân tu vi Vương Cấp nhất thời bị phong bế. Trong ý thức của Hồ cô nương chỉ còn một biện pháp duy nhất để bảo vệ tấm thân trinh bạch. Đó là đánh chết nam nhân trước mặt. Không sớm xuống tay, một khi lâm vào dục cảnh thì khó mà khống chế.
Võ Thiện Nhân chưa kịp hành động đã thấy trên tay Hồ cô nương xuất hiện thanh kiếm quen thuộc. Nàng không nói không rằng, đâm mũi kiếm sắc bén về phía trước.
Võ Thiện Nhân lông tóc dựng đứng, vội lấy hết sức bình sinh lăn qua một bên.
“Mẹ kiếp! Nàng chơi thật sao? Ta trên đường bảo nàng thả xuống thì không chịu. Rõ ràng là do nàng cố tình đưa ta về đây. Ta coi chừng chính là ý đồ của nàng đó.” Võ Thiện Nhân vừa nói oang oang, vừa chạy tót ra hướng cửa động.
“Đáng chết! Mau đứng lại cho ta.” Hồ cô nương giận đến tím mặt.
“Hừ! Nàng nói ta đi là ta phải đi, đứng là ta phải đứng sao? Đôi chân vốn là của ta, đâu đến lượt người khác quản. Ta thích vậy. Nàng làm gì được ta?” Võ Thiện Nhân cố tình ngoắc ngoắc cái mông, thè lưỡi trêu ngươi.
Hồ cô nương cả giận, nhanh như cắt liền chém ra một kiếm nữa, nhưng vừa muốn vận động chân linh khí, lập tức độc tính phát tác khiến nàng lăn đùng ra đất, toàn thân run rẩy, mặt mày tái xanh như tàu lá.
Võ Thiện Nhân định chạy ra ngoài, chợt thấy một màn này, trong lòng liền giằng co dữ dội, rốt cuộc thử đánh tiếng: “Hồ cô nương. Vậy ta đi thật nhé!”
Đợi lúc lâu, Võ Thiện Nhân không nhận được câu trả lời.
Nhìn cảnh Hồ cô nương nằm co ro trên mặt đất, ruốt cuộc không nhịn được mà quay trở vào.
“Ta là nam nhân tốt. Không thể bỏ mặc một nữ nhân yếu đuối ở đây được. Để ta cõng nàng trở về Thăng Long Thành. Có lẽ Thích Thật Thà sẽ có biện pháp giải độc.”
Nghĩ thông suốt, Võ Thiện Nhân liền tiến đến gần đỡ Hồ cô nương dậy.
Ngắm nhìn Hồ cô nương nằm trong lòng, thấy sắc mặt nàng đỏ rực, lã chã hai hàng lệ châu, Võ Thiện Nhân bỗng có chút đau lòng.
“Nàng yên tâm. Tuy ta không phải là chính nhân quân tử nhưng cũng chẳng phải kẻ tiểu nhân. Sẽ không thừa dịp này để chiếm tiện nghi của nàng đâu.” Võ Thiện Nhân thì thào nói.
Không biết Hồ cô nương có nghe được lời hắn nói không. Chỉ thấy trong mắt nàng thấp thoáng một tia giãy dụa vô hình.
Nhưng chỉ một thoáng, chút ý thức cuối cùng cũng bị đánh tan.
Linh lực khô cạn, lại bị dược tính của long tinh quấy phá khiến Hồ cô nương toàn thân ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Cắn răng kiên trì đến lúc này đã là cực hạn, thần trí dần dần mê mị, phóng túng buông thả bản thân.
Nàng bất ngờ vươn cánh tay ôm chầm lấy Võ Thiện Nhân, miệng nhả hơi sen, nói: “Yêu ta đi.”
Võ Thiện Nhân vốn cũng đang vất vả chống đỡ dục vọng trong người. Nghe âm thanh dịu dàng của Hồ cô nương, toàn thân tê liệt như sét đánh, trong đầu ong lên.
Dung mạo Hồ cô nương vô cùng tuyệt mỹ, khí chất thanh cao, tựa như tiên tử trên chín tầng trời, ánh mắt nàng nhu tình, ý xuân dào dạt khiến vạn vật điên đảo, trời đất ngả nghiêng.
Võ Thiện Nhân ngây ngốc ngắm nhìn. Bản thân hắn tuy từng gặp qua với rất nhiều nữ nhân, nhưng luận về dung mạo và khí chất thì Hồ cô nương tuyệt đối đứng đầu không ai sánh bằng.
Trống ngực đập thình thịch, mười mấy năm sống trên đời nhưng chưa từng trải qua chuyện yêu đương nam nữ. Hôm nay lại rơi vào tình huống trớ trêu thế này, trước mắt lại là một nữ tử sắc nước hương trời, trong lòng Võ Thiện Nhân rạo rực khôn tả.
“Mau! Yêu ta đi.”
Hồ cô nương thấy hắn trơ trơ không động, liền đưa tay xé mạnh mấy cái, y phục trên người Võ Thiện Nhân liền rách toạc ra.
Thấy Hồ cô nương “mạnh bạo” như vậy, Võ Thiện Nhân mếu máo: “Chờ đã. Đây là lần đầu tiên của ta. Không nên gấp gáp như vậy chứ?”
Bàn tay nhỏ bé của Hồ cô nương trong vô thức lần mò xuống khu vực hạ bộ. “Nhị đệ” vốn đã tỉnh giấc từ lâu, oai hùng đứng thẳng bỗng bị Hồ cô nương nắm lấy. Võ Thiện Nhân rùng mình tê sướng, sống lưng như có luồng điện chạy xẹt qua.
Võ Thiện Nhân dẫu là tỉnh táo sợ rằng còn khó kìm chế, huống hồ là lúc này, ngay bản thân hắn cũng bị trúng