- Tiêu Tướng quân hắn gặp phải hạm đội Thiên Dực số 5 tập kích, hạm thể bị hao tổn, bị buộc phải tiếng vào trong trùng động, tung tích không rõ, tuy nhiên chúng ta đã thu thập được tin tức về hướng đi của năng lượng trong trùng động, vẫn đang phân tích, tìm kiếm hướng mà Tiêu Tướng quân bị truyền tống đi, chuẩn bị tiến thêm một bước tìm cứu, đương nhiên nguyên nhân dẫn đến việc này vẫn là do nguyên Quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương là Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ, chưa cho phép thì đã phái chiến hạm ra, nhiễu loạn kế hoạch của Nam Du Quận tổng bộ, ta đã cân nhắc việc trừng phạt hắn.
Cố Hoành Thần đáp, lời này khá là có kỹ xảo, không nói Tiêu Hoằng đã chết, chỉ nói là tung tích không rõ, cứ như vậy, Tá Phu còn có thể dùng đến hắn, mà không xúc động tới mức trực tiếp cách chức hắn.
Hơn nữa chuyện này, cũng có thể kéo dài tới vô hạn, đợi một năm trở lên, Tá Phu đã bình tĩnh lại, khi đó sẽ không quá trách phạt hắn, dù sao thì Tá Phu cũng không có khả năng tập trung toàn bộ lực chú ý vào Tiêu Hoằng.
Về phương diện khác, đó chính là trực tiếp giá họa cho Ách Tề Nhĩ, sau đó liền có thể có quang minh chính đại lấy cớ, bắt Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, chỉ giải quyết hai người này thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi!
Tá Phu nghe thấy Cố Hoành Thần báo cáo, trực tiếp chửi ầm lên:
- Thân là đường đường Trung tướng, một Quân trưởng, ngay cả chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được, còn không mau đi tìm cứu, nhớ kỹ, đối với Tiêu Hoằng, sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể, nếu không thì chức vụ Quân trưởng của người sẽ do người khác tới làm!
- Hiểu được, hiểu được, tại hạ sẽ ra hết toàn lực ứng phó, tìm cứu Tiêu Tướng quân, vì đế quốc mà bảo trụ nhân tài hiếm có này
Cố Hoành Thần vội vàng lên tiếng.
- Biết rõ là tốt rồi, nhớ kỹ, cần nhanh lên!
Tá Phu nói thêm một câu, sau đó trực tiếp cắt liên lạc.
Theo hình ảnh Tá Phu biến mất, Cố Hoành Thần vốn đang khúm núm, hiện đã đứng thẳng lên, đồng thời thật cẩn thận sửa sang lại quân phục Trung tướng của mình, cùng với mũ Tướng quân, sau đó nghiêm mặt phân phó Chu Bằng:
- Truyền lệnh, Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả can thiệp vào kế hoạch cứu viện Tiêu Hoằng, vi phạm quân quy, do dó miễn chức hai người, giam giữ lại, về phần Bối La đột kích sư, tạm thời do Mạn Đạt đảm nhiệm sư trưởng, tiến hành thống lĩnh, Bối La đột kích sư phải phục tùng quản lý, nếu không sẽ dùng tội phản nghịch để xử!
- Hiểu được, ta sẽ ra sức áp chế tình thế đến mức nhỏ nhất.
Chu Bằng khẽ cười đáp.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Chu Bằng bỗng rung lên, người gọi là Trưởng ban Đậu Viễn Sơn của Ban nghiên cứu cơ mật Nam Du Quận.
Nhìn thấy tên của Đậu Viễn Sơn, ý cười trên mặt Chu Bằng lại hiện lên, lập tức nối Ma Văn thông tin, trong màn hình xuất hiện một lão nhân gầy gò, ánh mắt rất nhỏ, tóc trên đầu đã rụng gần hết, thậm chí có thể nhìn thấy chỗ sáng bóng.
- Đậu tiên sinh, chuyện gì a?
Chu Bằng nhìn lão nhân gầy gò này hỏi, giọng điệu vẫn khá là khách khí.
- Chu tướng quân, hai tháng trước ngài phân phó ta phá giải trung chuyển Ma Văn, cũng chế tạo ra phỏng chế phẩm, hiện tại đã hoàn thành, tuy rằng tính năng không mạnh mẽ như Tập đoàn Thiên Xà, nhưng tối thiểu cũng có thể duy trì mười mấy giờ, ta nghĩ, sản phẩm mà chúng ta mua sắm, trên cơ bản đã thoát khỏi khống chế của Tập đoàn Thiên Xà, mặc dù Tập đoàn Thiên Xà bởi vì chuyện của Tiêu Hoằng, ngừng bán cho chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh.
Đậu Viễn Sơn hai tay khoanh trước ngực, một bàn tay khẽ vuốt cằm.
- Tốt lắm.
Chu Bằng nhẹ nhàng đáp, không hề nghi ngờ, Tập đoàn Thiên Xà vẫn chính là một cái gai trong lòng Chu Bằng, cũng là nơi khiến hắn tràn ngập cố kỵ, nếu tìm được rồi thay thế phẩm cho trung chuyển Ma Văn, như vậy hắn sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều, nếu Tập đoàn Thiên Xà thành thật, như vậy thì để cho Tập đoàn Thiên Xà sống lâu thêm mấy tháng, nếu không thành thật, thì trực tiếp tìm cái cớ tiêu diệt là được!
Dù sao hiện tại Tiêu Hoằng đã mất đi, phỏng chừng cơ nghiệp mà Tiêu Hoằng sáng tạo ra đã trở nên quần long vô thủ rồi.
Trên viên tinh cầu màu vàng đất kia, lúc này Tiêu Hoằng tuy không biết tình huống tại Nam Du Quận, nhưng hắn cũng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng vào giờ phút này, Tiêu Hoằng gần như không hề có biện pháp gì cả, duy nhất đáng được ăn mừng chính là, lúc trước Tiêu Hoằng đã có một ít chuẩn bị, ví dụ như gia cố Vũ Nhuận Tinh, làm cho Tập đoàn Thiên Xà độc lập tách ra, cũng đưa hơn 2000 binh sĩ Bối La tới đó.
Mà trước mắt, hiển nhiên Tiêu Hoằng càng phải bận tâm chính là những binh sĩ mà hắn đang suất lĩnh này, tình huống cũng không quá lạc quan.
Trải qua sáu tiếng tiến lên, gần như nhìn không thấy một chút màu xanh này, chỉ có mặt trời chói chan chiếu trên không trung, nhiệt độ không khí đã tới gần 45 độ C, trong khi đó còn có các cơn cuồng phong bất chợt tới, thường thường sẽ gặp phải các cơn bão cát cuồn cuộn ập tới, dính lên trên mặt tràn ngập mồ hô, khó chịu tới mức cực điểm.
Còn có cả tâm lý nữa, phiến rừng rậm cứu mạng kia không biết còn xa lắm nữa không, có lẽ là gần trong gang tấc, có lẽ xa tận thiên nhai, nguyện vọng lớn nhất của mỗi người chính là có thể bay qua cồn cát, có thể nhìn thấy một chút màu xanh, nhưng mà hiện thực trước mắt lại thường không như mong muốn.
Trong đội ngũ vẫn có một số nhân viên công tác chủ yếu ngồi bàn giấy, thể lực không đủ, đã xuất hiện dấu hiệu mất nước hoặc bị cảm nắng.
Tiêu Hoằng đi trong đội ngũ, chỉ có thể lần lượt chữa trì cho bọn họ, cũng vận dụng Dược Văn, không tiếc Ngự lực, đồng thời gần như mỗi người đều được Tiêu Hoằng phát ột khối Hàn băng vạn năm, dùng để hạ nhiệt độ.
Trên thực tế, dưới môi trường khắc nghiệt này, người có Ngự lực càng cao thì năng lực chống đỡ lại càng mạnh. Người có Ngự lực càng thấp, thì năng lực chịu đựng của thân thể sẽ kém hơn rất nhiều.
Bởi vì người của Ngự lực càng mạnh thì có thể thông qua Ngự lực cường hãn