Nhìn thấy cảnh này, đám người Tiêu Hoằng không kìm được cảm thấy nghi hoặc, từ hành động vừa rồi mà xem, Ngả Nhĩ Văn rõ ràng không có chút cảnh giác nào, nhưng động tác của hắn lại có vẻ như đã sớm có chuẩn bị rồi.
Ngả Nhĩ Văn đang thu thập chất lỏng màu xanh biếc, tự nhiên thấy vẻ mặt khác thường của đám người Tiêu Hoằng, vội vàng giải thích:
- Con Ngạc Đỗ kia thì được chúng ta gọi là kẻ nhát gan, đã mười mấy năm rồi, nó vẫn vô cùng kiêng kị sương mù màu xanh mà Đại trưởng giả lưu lại, nhưng dường như lại không cam lòng, bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy chúng ta, nó sẽ phun ra một ngụm chất lỏng, sau đó bỏ chạy, mà chất lỏng này chủ yếu do mỡ của nó tạo thành, nếu phun lên trên người thì sẽ làm Ngự lực trong cơ thể bị thoát ra ngoài, tạm thời mất đi tính công kích. Tuy nhiên chúng ta lại có thể sử dụng nó, từ khi kẻ nhát gan xuất hiện, trên cơ bản dựa vào nó thì chúng ta cũng có đủ mỡ của Vũ thú để sử dụng.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng cũng không biết nói gì nữa, chỉ có thể khẽ cười cười, tuy nhiên, một con Vũ thú có thể duy trì thói quen này qua mười mấy năm, thì cũng coi như một kỳ tích rồi.
Mà một ngụm chất lỏng của con Ngạc Đỗ kia cũng không ít, ước chừng gom ra được hai mươi cái lọ thủy tinh, tinh luyện ra thì đại khái thu được mười lọ thủy tinh mỡ của Vũ thú, thu hoạch có thể nói là khá dày, mà trọng yếu hơn là, thứ này có được mà không phải tốn sức chút nào.
Giống như đang đi trên đường, có nhân tới trước mặt ngươi, trực tiếp ném vào một nắm kim tệ, sau đó không kêu một tiếng đã bỏ chạy.
Chuyện này cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, dọc theo sương mù màu xanh đi ra huyệt động, thời gian đã tới buổi chiều, tuy nhiên, đám người Tiêu Hoằng cũng không có chút ngừng lại, bắt đầu bước nhanh hơn, một đường đi về phía Mặc Hoàng Thành.
Đại khái nửa giờ sau, đám người Tiêu Hoằng đã quay về tới Mặc Hoàng Thành, dọc đường đi phi thường thuận lợi.
Hơn 200 người này mang theo toàn bộ tài liệu để vào tiến bên trong phòng Tiêu Hoằng, trên cơ bản chỉ trong nháy mắt, bên trong phòng của Tiêu Hoằng đã bị các loại túi hành trang xếp chồng lên nhau phủ kín, giống như một tòa núi nhỏ vậy.
Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, đám người Ngả Nhĩ Văn liền cung kính rời đi, Tiêu Hoằng cũng đáp ứng sau ba ngày nữa thì sẽ để cho bọn họ đến xem sản phẩm được chế tạo ra.
Sau khi đám người Ngả Nhĩ Văn rời đi, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, tên mập trắng và Ngả Ôn cũng một đám binh sĩ Bối La cũng đi ra ngoài, trải qua hành trình tới huyệt động Mặc Ngân ngày hôm nay, không thể phủ nhận, binh sĩ Bối La đã bắt đầu trở nên quen thuộc cùng đám người Ngả Nhĩ Văn.
Trọng yếu một chút là, hai bên đều có thứ mà họ mơ ước lẫn nhau, đó chính là Chiến Văn tiên tiến và Khí Văn trên người binh sĩ Bối La, cùng với các loại kỹ xảo ám sát mà Thích Khách Minh nắm giữ.
Điều này thì cũng là điều mà Tiêu Hoằng cũng hy vọng nhìn thấy, trao đổi học tập lẫn nhau, hơn nữa điên cuồng huấn luyện, chắc chắn sẽ làm cho sức chiến đấu của binh sĩ Bối La lột xác về chất.
Kỳ thật trọng yếu hơn một chút là, theo bản năng, Tiêu Hoằng có hảo cảm và tín nhiệm rất lớn đối với những người thuộc Ma tộc này, có một số lúc, ngay cả bản thân Tiêu Hoằng cũng không rõ tại sao lại như vậy.
Nếu không, Tiêu Hoằng cũng sẽ không đáp ứng chế tác Chiến Văn cho Thích Khách Minh một cách thống khoái như vậy.
Thông qua cửa sổ thủy tinh, thấy các binh sĩ Bối La đi cùng với Thích Khách Minh càng lúc càng xa, Tiêu Hoằng lại lần nữa xoay người, tùy tiện ăn trái cây, sau đó quay về trong phòng, tiếp tục tu luyện Ngự lực độ chính xác, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm cho Ngự lực phóng ra đạt tới trình độ giống như sợi tóc.
Trên người hắn được bôi đầy mỡ của Vũ thú, lại lần nữa phóng ra Ngự lực, Tiêu Hoằng không thể không thừa nhận, lần này mà muốn làm cho từng tia Ngự lực trở nên càng tinh tế hơn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mặc dù có đạt tới phẩm chất giống sợi tóc, thì vẫn còn phải tiến hành bước thứ hai, đó chính là làm cho Ngự lực giống sợi tóc kia trở nên giống như vòi của linh thú, có thể không cần dùng đến năm cảm giác của bản thân mà vẫn có thể cảm nhận được tất cả xung quanh, bao gồm cả mùi, xúc giác và hình dạng. Cảm giác càng trở nên linh mẫn thì có nghĩa là Ngự lực của bản thân có độ chính xác cao hơn.
Về phần bước thứ ba thì càng khó hơn, đó chính là sử dụng Ngự lực được phóng ra để khởi động Ma Văn, khiến cho nó có thể hoạt động được, mà đây lại cũng chỉ là những bước đầu mà thôi.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng âm thầm từ chỗ Đại trưởng giả mà tìm hiểu một chút về thực lực của Cáp Thụy Sâm, mà đáp án thu được cũng khiến cho Tiêu Hoằng không ngừng phải tặc lưỡi, đó chính là Cáp Thụy Sâm đã trải qua một chuyện cực kỳ biến thái, chính là có một tên cấp Ngự Hồn có ý đồ ám sát Cáp Thụy Sâm đang tiến hành Thích Phóng Huấn Luyện Pháp, kết quả là bị Cáp Thụy Sâm phóng Ngự lực ra, trực tiếp khu động toàn bộ tất cả Ma Văn trong Ma Văn túi của tên kia, cướp lấy mang về sử dụng.
Lúc ấy tên Ngự Hồn xui xẻo kia vẫn còn cách Cáp Thụy Sâm tận 2 km.
Điều này không khỏi làm cho Tiêu Hoằng cảm nhận được, tuy rằng mình có trình độ Ngự Sư cấp hai, ở trong quân đội thì cũng được coi là rất lợi hại rồi, nhưng so sánh với cao thủ chân chính, thì Tiêu Hoằng cảm giác mình không khác gì một con kiến cả.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng sẽ không buông tha cho bất kỳ một cơ hội tăng lên thực lực bản thân nào cả.
Ước chừng ở trong phòng huấn luyện hai giờ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đi ra ngoài. Trên trán hắn đã hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, tuy rằng không vận động, nhưng loại cảm giác thao túng Ngự lực này thậm chí còn hao phí thể lực hơn cả việc khống chế thân thể.
Đồng dạng trải qua hai giờ huấn luyện kiểu “đốt tiền”, Tiêu Hoằng đã có thể khống chế Ngự lực đạt tới phẩm chất giống dây thép, dự tính ngày mai tiếp tục huấn luyện mấy giờ nữa, thì có thể hoàn thành giai đoạn thứ nhất.
Một lần nữa quay về tới phòng khác, Tiêu Hoằng nhìn đám tài liệu chồng chất như núi trước mắt một cái, liền đi tới