Tần Nhược Bạch nghe vậy, vẻ nôn nóng trên mặt đã dần nhạt đi, sư phụ và cả Tát Già cũng không thiên vị với Tiêu Hoằng, hắn cũng an tâm, kỳ thật Tần Nhược Bạch thật sự là rất sợ hãi, Tiêu Hoằng trở nên nổi bật tại Thánh Đàn, đây cũng không phải là tín hiệu tốt đối với hắn.
Hơn nữa Triệu Quần chơi xấu Tiêu Hoằng thì Tần Nhược Bạch cũng khá là vừa lòng, gieo trồng Tiên linh thảo, phỏng chừng trong vòng ba đến năm năm thì Tiêu Hoằng đừng có nghĩ tới việc là điều gì, mà ba đến năm năm thời gian này, cũng đủ để Tần Nhược Bạch hoàn toàn giải quyết siêu cấp phiền toái mà Tiêu Hoằng chế tạo cho hắn rồi.
- Có một chút, Triệu sư đệ phải nhớ lấy, đó chính là ra sức tránh cùng Tiêu Hoằng phát sinh tiếp xúc, hoặc là ngay mặt chọc giận hắn, hắn đã giết bao nhiêu người, không cần ta phải lặp lại một lần nữa chứ.
Tần Nhược Bạch nhỏ giọng dặn dò.
- Điều này thì ta tự nhiên biết, tất cả xin Thập sư huynh cứ yên tâm đi!
Triệu Quần lấy lòng nói, kỳ thật ở Thánh Đàn, muốn duy trì địa vị của bản thân thì chỉ có làm giống như Triệu Quần, ôm lấy chân của một đệ tử cấp cao, gia nhập vào bè cánh kia thì mới có thể được.
Nếu không đi vào, thì tại Thánh Đàn, vẫn luôn làm cho người ta có cảm giác mình là người ngoài.
Ngay cả Lạc Tuyết Ninh cũng không thoát khỏi cảnh này, nàng bình thường hay đi với nhị đồ đệ Ma Sở của A Di La.
Đảo mắt, một ngày qua đi, Tiêu Hoằng vừa tỉnh giấc, khí sắc nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, hơi ăn một chút thực vật, hắn liền mang theo một cái xẻng, đi tới này khu đất hoang này, nơi này đại khái rộng khoảng 50 thước, tuy nhiên trên bề mặt đã mọc đầy cỏ dại.
Lật một miếng đất lên, dùng tay chà xát các vụn đất, nơi này rất phì nhiêu, chỉ tiếc, trình độ phì nhiêu của nó lại không có quan hệ quá lớn với Tiêu Hoằng, tuần tra nơi này vài lần, tiện tay nhổ bỏ một chút cỏ dại, sau đó Tiêu Hoằng liền quay về trong căn nhà gỗ của mình.
Sửa sang lại túi hành trang và túi Ma Văn một chút, Tiêu Hoằng chuẩn bị đi tới Gia Đô đế quốc Vĩnh Ngạn Tinh, thu mua một ít tài liệu.
Hơi sửa sang lại trữ kim văn một chút, đại khái còn có bốn đến năm mươi vạn kim, một bộ phận trong đó là lấy từ trên người Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên và thi thể của Cố Hoành Thần.
Chiến Văn vĩnh cửu của đám người Cố Hoành Thần, Chu Bằng đã được Tiêu Hoằng phân phát cho Thích Khách Minh, về phần trữ kim văn, Tiêu Hoằng tiện tay ném vào trong túi Ma Văn, hiện giờ này bốn đến năm mươi vạn kim này, đối với Tiêu Hoằng mà nói, tuy rằng chưa phải quá nhiều, nhưng tuyệt đối có tác dụng quan trọng.
Dù sao hiện tại điểm thành tựu của Tiêu Hoằng cũng không nhiều lắm, trong túi mà lại còn không có chút tiền, vậy thì còn lăn lộn thế nào đây?
Kiểm kê một chút bảy tám cái trữ kim văn trên người, Tiêu Hoằng liền ném toàn bộ chúng vào trong túi Ma Văn, sau đó đeo túi hành trang lên lưng, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Chỉ là, đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là bộ y phục này của mình hình như có chút chói mắt, hơi trầm tư một lát, Tiêu Hoằng liền xoay người, cởi chiến bào Tống Táng kỵ sĩ đoàn ra, lại lấy ra một hộp gỗ trong số các đồ vật mà Lạc Tuyết Ninh đưa tới, bên trong chính là một bộ thường phục cực kỳ bình thường, có màu xanh, rộng thùng thình, ngay cả cúc áo cũng là dùng dây buộc.
Qua ước lượng một chút, Tiêu Hoằng liền mặc bộ áo liền quần này lên người, về phần Kim quan điêu chiến bào, thì Tiêu Hoằng thật cẩn thận đặt bên cạnh bình tro cốt của Đại trưởng giả.
Tất cả đã chuẩn bị xong, lại tưới chút nước cho cây Thường Thanh Tùng, Tiêu Hoằng mới rời khỏi căn nhà gỗ, cũng khóa kỹ cửa phòng lại.
Dọc theo con đường nhỏ trên núi, rời khỏi tiểu bồn địa, Tiêu Hoằng liền khu động Lưu Văn, lập tức đi về phía khe nứt không gian gần nhất.
Khoảng cách tới đó khoảng 5km, tuy nhiên, đối với Tiêu Hoằng đang khu động Lưu Văn, thì đây cũng không phải là một khoảng cách quá xa, hơn nữa phong cảnh ven đường mòn trong vùng núi cũng khá là xinh đẹp, thác nước, bụi hoa chỗ nào cũng có, giống như đặt mình trong thế giới bình thường thần thoại vậy.
Rời khỏi con đường nhỏ trên núi, đi vào một quảng trường, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, phía trên quảng trường không quá lớn kia đã tụ tập hơn mười ngoại đồ, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn gỗ.
Ở trước mặt bọn họ là Triệu Quần, trong tay cầm một khối Tái thạch, đang thao thao bất tuyệt giảng giải.
- Thân ở trên Phạm Cương Tinh, nắm giữ không quá nhiều kỹ thuật Để Văn, nhưng ta vẫn có nghĩa vụ giảng giải cho các ngươi một chút, tuy rằng hiện tại ta chỉ nắm giữ hai hướng kỹ thuật Để Văn, nhưng ở trên Phạm Cương Tinh, đây cũng đã là một chuyện rất giỏi rồi, xin hỏi một chút, có thể nắm giữ tám hướng kỹ thuật Để Văn, trong số các đồ đệ của sư phụ A Di La, thì cũng chỉ có ba người mà thôi, bởi vậy, kỹ thuật Để Văn này khá là khó học tập, ta cũng hao phí ước chừng hai mươi năm thì mới coi như nhập môn, trên thực tế, muốn học tập tất cả tri thức của A Di La sư phụ, thì Để Văn này chính là cơ sở trong cơ sở.
Triệu Quần tràn đầy tự tin giảng giải.
Mười mấy ngoại đồ đang ngồi tại bàn trà, lúc này trong mắt đã tràn ngập vô số điểm sáng hâm mộ.
Trên thực tế, trở thành đồ đệ của A Di La, ngoài việc có chút thành tựu và các điều kiện hà khắc khác ra, có thể nắm giữ kỹ thuật Để Văn bước đầu, thì cũng là một con đường tắt.
Nhìn thấy những ngoại đồ thân phận thấp nhất này đang có ánh mắt tràn ngập sùng bái, trên mặt Triệu Quần không kềm được hiện lên vẻ vô cùng đắc ý.
Hơi liếc tiểu quảng trường một cái, Tiêu Hoằng liền nhanh chóng đi qua, vẻ đắc ý trên mặt Triệu Quần bỗng xen thêm một chút khinh thường, đúng vậy, Tiêu Hoằng ở Phục Thản Đế Quốc thi được gọi là Ma đầu, trên cơ bản rất nhiều người đã coi danh xưng này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng tại Thánh Đàn, Tiêu Hoằng sẽ không sống tốt được như vậy đâu.
Đối với những lời của Triệu Quần khi nãy và ánh mắt khinh thường kia, Tiêu Hoằng tự nhiên đã thấy rõ, hắn cũng