Ninh Tiểu Xuyên sợ bại lộ chuyện mình có thể tu luyện được Huyền Khí Võ Đạo, đã sớm nghĩ cách rời khỏi Hầu Phủ, bây giờ gặp được một cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua chứ?
Đúng là ông trời cũng muốn giúp ta mà.
Ninh Thiên Vũ thấy hắn chủ động đồng ý đi Hải Đường trang viên, trên mặt chợt lộ ý cười, tiểu tử này xem như đã hoàn toàn bị phế rồi.
Rời khỏi Nghị Sự điện, toàn bộ đệ tử đời thứ tư của Hầu Phủ, đều được lĩnh 100 giọt Dưỡng Tâm Sư và 100 giọt Uẩn Huyết thảo, trên mặt mỗi người đều mang theo thần sắc hưng phấn.
Chỉ có Ninh Hinh Nhi và Ninh Tiểu Xuyên là trên mặt không có nụ cười.
- Ca, tại sao huynh lại chủ động đáp ứng, nếu huynh cầu xin gia gia, gia gia từ nhỏ đến lớn đều rất yêu thương huynh, chắc chắn sẽ không đưa huynh rời khỏi Hầu Phủ. Rời khỏi Hầu Phủ rồi, sau này muốn trở về cũng rất khó khăn.
Ninh Hinh Nhi nói.
Ninh Tiểu Xuyên cười khẽ, nói:
- Rời khỏi Hầu Phủ thì có gì mà không tốt, ít nhất cũng không có người nào châm chọc khiêu khích nữa.
Ninh Hinh Nhi cong môi, muốn khóc cũng không khóc nổi, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
- Ha ha! Đây không phải là tôn tư Ninh thiếu gia của Hầu gia sao? A! Không, nên gọi là Ninh trang chủ mới đúng, thật sự chúc mừng, chúc mừng a.
Ninh Hành Thanh và mấy tên thiên tài tuấn kiệt của Hầu Phủ đi tới, từ xa đã chào hỏi Ninh Tiểu Xuyên.
Mấy ngày trước, Ninh Hành Thanh bị Ninh Tiểu Xuyên chửi ở ngoài Nghị Sự điện đến hộc máu, mất mấy ngày tu dưỡng, thương thế cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Trong lòng hắn hận Ninh Tiểu Xuyên thấu xương, bây giờ Ninh Tiểu Xuyên bị biếm ra khỏi Hầu Phủ, hắn tất nhiên phải đến châm chọc khiêu khích một phen, báo mối thù ngày trước.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn những tên thiên tài Hầu Phủ đi tới, tất cả đều là tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy, trong đó Ninh Hành Thanh thậm chí còn đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám.
Bọn họ có tu vi Võ Đạo như vậy, đều được người thường ngưỡng mộ, xem như cao thủ Võ Đạo.
- Thì ra là Hành Thanh huynh, thương thế của ngươi tốt hơn nhiều rồi nhỉ?
Ninh Tiểu Xuyên cười vui vẻ nói.
Nhắc tới chuyện này, trái tim Ninh Hành Thanh đột nhiên đập mạnh, nhưng vẫn nhịn xuống lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười:
- Rất tốt.
- A! Nghe nói Ngũ Hoang Sơn Lĩnh rất nguy hiểm, Hành Thanh huynh nên bảo trọng a! Ngàn vạn lần đừng bị Huyền thú đui mù nào làm trọng thương. Huynh đệ ta cũng chỉ dám ở Hải Đường trang viên hưởng phúc, không dám đi loại địa phương hung hiểm như Ngũ Hoang Sơn Lĩnh. Hành Thanh huynh, bảo trọng.
Ninh Tiểu Xuyên nói xong lời này, liền kéo tay Ninh Hinh Nhi rời đi.
Ninh Hành Thanh tức đến mức toàn thân phát run, muốn xông lên giáo huấn Ninh Tiểu Xuyên một phen, nhưng c lại bị Ninh Mĩ Nhi chặn lại.
- Tại sao lại cản ta?
Ninh Hành Thanh tức giận nói.
Ninh Mĩ Nhi cũng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc dài đến thắt lưng, trên người mặc một bộ thanh y xanh biếc như lá sen, chính là nữ tử ưu tú nhất Kiếm Các Hầu Phủ chỉ sau Ninh Hinh Nhi, tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín. Dáng người nàng trước lồi sau vểnh, vô cùng xinh đẹp, hàng lông mi thon dài, mị nhãn như tơ, cười nói:
- Ngươi là đối thủ của Hinh nhi sao?
Ninh Hành Thanh nghĩ đến tu vi của Ninh Hinh Nhi, nhất thời liền bình tĩnh trở lại.
Ninh Mĩ Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi rời đi, giọng nói vô cùng mỉa mai:
- Chỉ là một tên bệnh lao mà thôi, không khác gì phế vật, ngươi nói chuyện với loại người này làm gì? Cả đời này hắn chỉ có thể làm một kẻ bình thường không có địa vị, còn sau khi chúng ta lịch lãm Ngũ Hoang Sơn Lĩnh, tu vi nhất định sẽ tăng trưởng mạnh mẽ, thi vào Thiên Đế học cung cũng không phải là chuyện không thể. Từ nay về sau, thân phận của chúng ta và hắn chênh lệch rất lớn, hắn chỉ là một con kiến, còn chúng ta là cường giả Võ Đạo được vô số người tôn kính a.
Ninh Mĩ Nhi tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại, lấy việc gả cho một nam tử thế hệ trẻ mạnh nhất làm mục tiêu nỗ lực. Loại phế vật giống như Ninh Tiểu Xuyên, chính là loại người mà nàng xem thường nhất, nếu không phải vì Ninh Hinh Nhi, nàng căn bản còn không thèm liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái.
….
- Ca, huynh đi Hải Đường trang viên, nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, chờ ba tháng sau lịch lãm trở về, ta sẽ đến gặp huynh.
Ninh Hinh Nhi giúp Ninh Tiểu Xuyên thu thập hành trang, lặng lẽ đem 100 giọt Dưỡng Tâm dịch và 100 giọt Uẩn Huyết dịch giấu trong gói đồ của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này, trong lòng cực kỳ cảm động.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân, một tên thủ vệ Hầu Phủ đi vào, nói:
- Ninh thiếu gia, bên ngoài Hầu Phủ có một vị công tử họ Vương muốn gặp ngài.
- Công tử họ Vương?
Hàng lông mày của Ninh Tiểu Xuyên chợt nhíu lại, cũng không biết vị công tử họ Vương nào, ánh mắt chợt nhìn về phía Ninh Hinh Nhi.
Chẳng lẽ là bằng hữu của chủ nhân thân thể trước kia?
Ninh Hinh Nhi cũng lắc đầu, bản thân ca ca thường kỳ kỳ thị, rất ít khi rời khỏi Hầu Phủ, dường như cũng không có bằng hữu nào.
Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi mang theo tâm tình tò mò, đi tới cửa lớn Hầu Phủ.
Vương Vân Trùng mặc cẩm bào, trên đầu búi tóc, trên tay phe phẩy quạt xếp, bộ dáng như công tử vương tôn, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên từ bên trong đi ra, nhất thời mừng rỡ nghênh đón:
- Ninh huynh, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, tiểu đệ ta chờ rất lâu rồi.
- Vương Vân Trùng, ngươi còn dám tới Kiếm Các Hầu Phủ?
Trên người Ninh Hinh Nhi bộc phát một tầng Huyền Khí Võ Đạo rực rỡ, không gian bảy, tám trượng xung quanh đều chấn động, trên bàn tay ngưng tụ một tầng huyền cương xích hồng sắc, một chưởng bổ ra, huyền cương giống như lưỡi đao, chém tới búi tóc trên đỉnh đầu Vương Vân Trùng, khiến cho mái tóc rối tung xõa xuống.
Nếu như đạo huyền cương này nhằm vào cổ Vương Vân Trùng, như vậy thì có lẽ bây giờ đầu của Vương Vân Trùng đã bay ra ngoài rồi.
Đem Huyền Khí ngưng tụ thành đao, hóa thành cương khí, đánh ra ngoài cơ thể, có thể cách không giết người, ngắt lá ném hoa, ngưng nước thành kiếm, đây là thủ đoạn chỉ có tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy mới làm được.
Đem Huyền Khí ngưng tụ thành đao, hóa thành cương khí, đánh ra ngoài cơ thể, có thể cách không giết người, ngắt lá ném hoa, ngưng nước thành kiếm, đây là thủ đoạn chỉ có tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy mới làm được.
Đối với Ninh Hinh Nhi đã tu luyện thành Võ Thể Thần Thông mà nói, tùy tiện vung tay là có thể ngưng tụ huyền cương, một chưởng bổ ra, Huyền Khí có thể giết địch cách ngoài mười trượng.
Vương Vân Trùng sớm đã nghe qua đại danh của Ninh Hinh Nhi, lập tức sợ tới mức sắc mặt đại biến, ngay cả cử động cũng không dám, thiếu chút nữa là tè ra quần, vội vàng hét lên:
- Hiểu lầm… hiểu