Cơ Hàn Tinh tức đến nghiến răng, không ngờ đối phương vẫn không quên chuyện mình nắm ngực hắn, còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy, có thể tưởng tượng được, chuyện này không lâu nữa sẽ truyền khắp Long Tượng Thần Võ doanh, rất nhiều người đều sẽ cười chê nàng.
Nàng có chút hối hận vì vừa rồi đã ra tay cứu hắn, người như thế quả thật xứng đáng bị thiên đao vạn quả.
Trong xa giá vọng ra tiếng của Vân Trung Hầu:
- Tôn tử Kiếm Các Hầu? Ngươi là tử tự của Ninh Thiên Văn hay của Ninh Thiên Vũ?
Ninh Tiểu Xuyên không kiêu ngạo cũng không tự ti, nói:
- Ninh Thiên Ý.
- Ồ?
Vân Trung Hầu kinh ngạc.
- Thì ra là Ninh Thiên Ý, thì ra là vậy, thì ra là thế. Không sai, ngươi đúng là nên ở tuổi này.
Cơ Hàn Tinh cũng ngạc nhiên, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm, hắn là con trai duy nhất của Ninh Thiên Ý?
Nhân kiệt vô thượng đó, ngay Hầu gia cũng từng bại bốn lần trong tay hắn.
Vân Trung Hầu nói:
- Nếu là con của cố nhân thì hôm nay bản Hầu không làm khó ngươi. Ngươi lui xuống đi. Hôm nay bản Hầu đến bắt trọng phạm triều đình, không ai ngăn được bản Hầu, châu chấu đá xe chỉ có đường chết.
Rầm rập…
La Mục Phong dẫn thân quân của Vân Trung Hầu Phủ khí thế hừng hực tiến vào Hải Đường trang viên.
Vân Trung Hầu đã nói, nếu kẻ nào dám ngăn cản thì có nghĩa là chống đối triều đình, dù là tôn tử Kiếm Các Hầu cũng giết.
- Ha ha. Vân Trung Hầu thật oai phong, cũng không coi Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta ra gì.
Một giọng nói hùng hồn đầy bá khí vọng tới từ tầng mây, giống như một tiếng sấm vậy.
Một đoàn quân sĩ cưỡi Huyết Lang chạy tới, mang theo sát khí đằng đằng.
Nam tử đi đầu cưỡi một con Thanh Long khổng lồ.
Thân người con rồng đó cao như núi, mỗi bước chân đều khiến cả mặt đất rung chuyển. Tiếng rống của nó khiến cả người và thú trong bán kính trăm dặm đều kinh hoàng bất an.
Nam tử đó nhảy xuống khỏi lưng rồng, toàn thân bao bọc bởi Huyền Khí, đáp xuống trước Hải Đường trang viên, đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, quét mắt nhìn thân quân của Vân Trung Hầu Phủ, quát:
- Quỳ hết xuống cho ta!
Trước áp lực của nam tử này, cả đội thân quân đều quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người kia rốt cuộc là ai lại, không ngờ dám chống lại Vân Trung Hầu?
Hơn nữa chỉ một tiếng quát cũng khiến cao thủ của Vân Trung Hầu Phủ phải quỳ?
Ninh Tiểu Xuyên và Cơ Hàn Tinh đứng bên cạnh nam tử đó có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh cường đại phát ra từ người hắn, đúng là dồi dào như biển lớn, một bước chân cảm giác có thể giẫm đổ cả toà thành.
Đây là cảm giác vô cùng chấn kinh!
Nam tử này nhìn có vẻ như khoảng gần ba mươi tuổi, nhưng tuổi thực chắc chắn hơn năm mươi. Dáng người cao lớn, mặc chiến giáp, khoác áo choàng. Đặc biệt là đôi mắt hắn sắc bén đầy cuồng ngạo, thật sự chẳng mấy người dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nam tử này hít nhẹ một hơi liền tạo nên một trận gió mạnh.
Phía xa, đoàn quân cưỡi huyết lang và con cự long kia biến thành một dòng khí lưu chui vào miệng hắn rồi biến mất.
- Hồn Ảnh!
Cơ Hàn Tinh có phần sợ hãi nhìn nam tử đó, biết đây là tuyệt thế cường giả.
Ninh Tiểu Xuyên huých nhẹ Cơ Hàn Tinh, hỏi:
- Hồn Ảnh là cái gì?
Cơ Hàn Tinh lùi hai bước, trợn mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Đó là thứ mà chỉ có tuyệt đỉnh cường giả mới tu luyện được. Người bình thường như chúng ta chỉ có ba hồn bảy vía, nhưng một số người tu luyện đến cảnh giới cực cao có thể dung hoà một số thứ khác vào linh hồn mình, tạo thành Hồn Ảnh, khiến linh hồn mình mạnh hơn người bình thường nhiều lần.
- Giống như đoàn quân vừa rồi ngươi thấy, thật ra không phải vật thực mà chỉ là Hồn Ảnh của nam tử kia. Thật kỳ lạ, trong truyền thuyết nói Hồn Ảnh đều ẩn tàng trong thân thể, thuộc về sức mạnh tiềm tại, sao Hồn Ảnh của hắn có thể hiển hiện?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nam tử kia, lẽ nào hắn cũng là con cháu của Kiếm Các Hầu Phủ?
- Kẻ nào dám cản đường xa giá của Vân Trung Hầu? Lẽ nào không biết đây là Hoàng thành, bất kể là ai cũng phải tránh đường?
Có người quát.
Nam tử đó chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Nhạc Vũ Dương, mười năm không gặp, ngươi càng ngày càng uy phong nhỉ. Đến tướng sĩ của ngươi cũng dám lớn tiếng với bản soái.
Phụt!
Nam tử kia chỉ cần trừng mắt một cái, quân sĩ mặc khải giáp vừa lên tiếng liền hộc máu ngã ra.
Một ánh mắt có thể giế t chết người!
Chỉ một câu nói là Vân Trung Hầu đã nghe ra thân phận của nam tử đó.
- Ninh Thiên Thành, ngươi trở về thật rồi.
Đó chính là con thứ hai của Kiếm Các Hầu, Ninh Thiên Thành.
Cũng là nhị ca của phụ thân Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Thiên Thành đã rời khỏi Hoàng cung mười năm, ở bên ngoài cầm quân đánh trận, gần đầy có tin báo hắn dẫn 200 vạn đại quân đánh hạ Thiên Cơ Vương triều, không lâu sau sẽ về triều.
Việc này đã tạo làn sóng chấn động cả kinh thành, rất nhiều người đều đang đoán khi Ninh Thiên Thành trở về sẽ được phong thưởng cái gì. Thậm chí có người còn nói hắn có thể sẽ được phong Hầu.
Giờ nhân vật này đã trở về rồi.
Ninh Thiên Thành quét mắt nhìn đám quân sĩ:
- Nhạc Vũ Dương, trước đây ngươi còn có thể tranh tài với tam đệ ta, giờ thì chỉ có thể tranh tài với con trai của tam đệ ta, xem ra ngươi càng ngày càng tụt lùi rồi.
Vân Trung Hầu nói:
- Bản Hầu làm việc cho triều đình, phân ưu cho thánh thượng, suy nghĩ cho xã tắc. Ninh Thiên Thành, lẽ nào ngươi muốn chống đối triều đình? Chống đối thánh thượng? Chống đối với người trong thiên hạ?
Ninh Thiên Thành nói:
- Chỉ dựa vào phi thế tập hầu như ngươi cũng dám xông tới trang viên của Kiếm Các Hầu Phủ. Ai cho ngươi lá gan to như vậy? Ngươi có ngự lệnh của thánh thượng không?
Trong triều đình hiện nay, quyền thế của Vân Trung Hầu là rất lớn, được Ngọc Lam Đại Đế sủng ái, Vương Hầu bình thường cũng không dám nói với hắn những lời như vậy.
Cũng chỉ có người không kiêng dè bất cứ thứ gì như Ninh Thiên Thành mới dám quát mắng hắn.
Mười năm trước, Ninh Thiên Thành là lưu manh nổi tiếng ở hoàng thành, năm đó đến Thái Tử cũng dám đánh, cả đại môn của Quốc