Một tiếng nổ vang động, bao xung quanh Cổ Nguyệt Hi là từng tầng lớp khí quang mỏng, từ trên trời bắt đầu đánh xuống từng tia nhiệt lôi.
Cổ Triết thật không dám tin tưởng, chỉ qua vài tháng ngồi một chỗ luyện hóa hết số đạo nguyên mà Thanh Huyền Đông đem lại, Cổ Nguyệt Hi đã độ kiếp lên Thiên Huyền.
Lần này thật sự không có ai dám ngăn cản, vì lôi kiếp đem lại quá lớn, nếu bước vào sẽ bị dính lôi kiếp, còn có một kẻ biến thái như Dạ Khinh Ưu ở bên cạnh, càng tăng thêm phần bất khả thi.
Lôi kiếp của Cổ Nguyệt Hi so với thiên tài bình thường độ kiếp phải lớn gấp chín lần.
Thậm chí còn ẩn hiện long phượng chi uy, phẫn nộ như muốn nuốt chửng nữ tử.
Trong trận lôi kiếp kéo dài cả nửa tháng, mọi sự tập trung đều đổ dồn về nàng.
Các lão quái dần dần xuất hiện tập trung nhìn vào nữ tử đang độ kiếp ai ai cũng lộ vẻ khiếp sợ...
Hắc Vân kéo đi, bầu trời quang đãng trở lại, Cổ Nguyệt Hi chính thức bước vào Thiên Huyền cảnh, thậm chí khí thế phát ra không thua kém Thiên Huyền Tam Giai.
Dạ Khinh Ưu hai mắt lóe sáng, người khác ở đây không hiểu, chỉ có mình hắn biết Cổ Nguyệt Hi vừa tiếp nhận tất cả vận khí của Lâm Thiên, trở thành Khí Vận Chi Nữ đầu tiên của vạn giới.
So sánh với Lâm Thiên thì khí vận này thậm chí còn mạnh mẽ hơn, hắn không ngờ nàng vậy mà đạt được khí vận kế thừa.
Nếu để trong tay một đám nam tử hắn còn dè chừng, nhưng đã rơi vào tay nữ nhân hắn thì mọi chuyện lại khác.
Cổ Nguyệt Hi mở mắt, hai bên mắt, một bên tỏa ra Phượng Nhãn chi tinh, một bên mắt ẩn hiện Long Nhãn chi uy.
Dù trong nhận thức, nàng vẫn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại từ bên ngoài, biết được Dạ Khinh Ưu vì nàng mà thủ hộ ở đây hơn ba tháng.
Nàng đối với hắn nở nụ cười hiếm có, như tiên nữ trăm hoa.
" Cảm tạ ngươi… "
" Dù ta giúp nàng như vậy, nàng vẫn xưng hô xa lạ như vậy sao? "
Dạ Khinh Ưu toàn thân dính đầy máu tươi, vẻ tuấn lãng trước kia bị che khuất bởi nét tà dị có phần tàn ác.
Cổ Nguyệt Hi hai má hồng đỏ lên, nàng liếc nhìn hắn, đợi vài giây rồi nói.
" Khinh Ưu, thật cảm tạ chàng… Từ trước đến giờ chưa có ai tốt với ta như chàng.
"
" Đó là dĩ nhiên, vì nàng là nữ nhân của ta… "
Nghe hắn tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn, lần đầu Cổ Nguyệt Hi không có phản đối, nàng cảm thấy trước kia vì nghĩ quá nhiều nên mới có thành kiến với hắn.
Giờ đây trong thời gian ngắn trải qua nhiều điều, hiểu ra nhiều thứ, nàng rốt cuộc cũng đã động lòng trước nam tử này.
" Hừ, phá hỏng giây phút lãng mạn của các ngươi rồi… Tiểu yêu nghiệt, ngươi nghĩ bản thân bây giờ có thể rời đi sao? "
Phía trên trời hơn hàng ngàn bóng ảnh xuất hiện, tu vi Thiên Huyền con số vừa tròn một ngàn, tu vi có từ Nhất Giai đến Cửu Giai.
Tề tựu các thế lực lớn nhất trên Huyết Vũ đại lục: Vạn Giới Kinh Lâu, Xà Tử Cốc, Hoàng Thất Dã Tề Quốc, Bích Hải Tông.
Duy chỉ có Dạ Nguyệt Lâu và Bạch Vân Tông là không có người xuất hiện.
Cổ Nguyệt Hi toàn thân run lên, nàng không ngờ mình vừa mới đột phá lại dẫn đến nhiều lão quái vật như vậy.
Trong lòng tràn ngập lo lắng, mắt nhìn qua Dạ Khinh Ưu chỉ muốn hắn nhanh nhanh rời đi, Dạ Khinh Ưu nhìn nàng cười tay lại kéo nàng vào trong lòng, mắt nhìn lên cao, ngạo nghễ nói.
" Nơi mà người của ta muốn đi, mấy lão già như các ngươi có thể cản sao… "
" Tiểu tử ngông cuồng, cùng một lứa với yêu nghiệt này… Cũng phải chết.
"
Lão già mặc hoàng kim sắc bào, có long hình trên hoàng y lên tiếng, lão chính là hoàng đế đương nhiệm của Dã Tề Quốc, Dã Cô Hận, tu vi Thiên Huyền đỉnh giai.
Bên cạnh là lão quái Cốc chủ Xà Tử Cốc, Lô Sĩ Viêm tu vi cũng ngang bằng Dã Cô Hận.
Còn hai người vừa mới đột phá Thiên Huyền Cửu Giai chưa lâu là Lục Hải của Vạn Giới Kinh Lâu và Diên Chân của Bích Hải Tông.
Nhìn lướt qua không có bất cứ tên nào làm cho Dạ Khinh Ưu cảm thấy đáng nổi bật, Mà Lục Hải khi vừa nhìn thấy Dạ Khinh Ưu toàn thân liền run lên, gã bắt đầu hối hận tại sao lại đến đây.
Người khác không biết nhưng lão lại biết Dạ Khinh Ưu tuyệt đối không đơn giản, người nắm giữ lệnh bài kia ít nhất tu vi phải là Địa Tôn trở lên.
Suy nghĩ thiệt hại, Lục Hải dĩ nhiên đứng về phía Dạ Khinh Ưu, nhưng lão biết Dạ Khinh Ưu sẽ không cần lão ra tay, liền chủ động quay qua Dã Cô Hận cáo từ.
Dã Cô Hận dù không hiểu vì sao Lục Hải rời đi nhưng cũng không cản, lão nghĩ hiện tại số người như bây giờ là quá đông đủ rồi.
" Nha đầu họ Cổ, cho ngươi một cơ hội… Đầu phục Dã Tề Quốc, hoặc là chết.
"
" Ngươi đừng có nằm mơ…