Kẻ vừa xông vào là một tán tu nhân tộc tu vi Thiên Huyền, dùng hết can đảm lao vào trong truyền tống trận.
Truyền tống trận là một bàn trận chi chít hoa văn in trên mặt đất, mỗi lần tiến vào cần một lượng lớn linh thạch để phát động.
Vầng sáng lóe lên, tu sĩ vừa đi vào liền biến mất, nhưng một đám người không có chút nào dao động, bình thản quan sát tiếp.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, tu sĩ kia liền quay trở lại, nhưng là rơi từ trên trời xuống, toàn thân máu me đầm đìa, da thịt tràn ngập vết cắt ghê rợn.
Bịch một tiếng, xác chết rơi va chạm mặt đất, tan thành hàng trăm mảnh thịt nhỏ, máu tươi vẩy đầy đất, nhưng lại không có ai để tâm, dường như nhân tộc này chỉ là một tán tu không có thân hữu.
Trái lại vẻ mặt mấy nhóm người trở nên khó coi, đơn giản không ai hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng không dám tự tiện đi vào.
" Nhị hoàng tử, để ta tiến vào kiểm tra… "
Bên cạnh Dịch Vô Thần, một nam tử anh tuấn trẻ tuổi trông tầm hơn đôi mươi, khí chất anh vũ, chủ động xung phong.
Hắn chính là Dịch Nam An, một thiên tài trẻ tuổi của Tinh Linh Hoàng Kim Gia Mã, được Dịch Vô Thần chiêu dụ dưới trướng.
Tu vi cũng không hề thua kém Dịch Vô Thần, sớm đã là Thánh Linh Bát Giai.
" Không được, quá nguy hiểm… Ta không muốn người của mình mạo hiểm.
"
Dịch Vô Thần liền từ chối, bộ dáng quan tâm thuộc hạ, càng nhìn càng giống một bậc minh vương.
Dịch Nam An còn muốn nói, nhưng Dịch Vô Thần không cho hắn cơ hội tự mình bước lên, ánh mắt nghiêm túc.
" Để ta… "
" Nhị hoàng tử, không thể được… Người không thể mạo hiểm! "
Đám cận thần bên cạnh sợ hãi, liền ra sức ngăn cản, Dịch Vô Thần căn bản không nghe thấy, vẫn tiến đến.
Toàn thân hắn phát ra bạch quang chói lóa, mái tóc dài tung bay, gương mặt ánh lên vẻ tự tin, ném hơn mười cực phẩm linh thạch vào trong truyền tống trận.
Nhìn thấy hắn bước lên, tất cả người ở đây đều tập trung, không giống như tán tu trước đó, đây là thiên kiêu Đại Thần Bảng đích thân ra tay, có lẽ sẽ tìm ra phương pháp truyền tống.
Truyền tống trận sáng lên bao quanh người Dịch Vô Thần, dần dần hình ảnh của hắn đã biến mất.
Trong sự chờ đợi hồi hộp của mọi người ở đây, hơn nửa khắc vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, đã gây nên phán đoán.
" Chẳng lẽ Dịch công tử đã thành công truyền tống? "
Câu nói vừa ra, mọi người đều nhìn nhau không biết có nên bước tiếp, thì ngay sau đó Âu Thiên Ngạo bước lên, giống như Dịch Vô Thần cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này nhiều người mới ồ ạt tự tin bước vào, khung cảnh chen chúc.
Quả thật sau đó có vài người được truyền tống đi, nhưng cũng có đa phần đều thất bại, thảm trạng y chang người tiến vào đầu tiên…
Diệp Lăng nhìn vào hằng hà xác chết nằm trên đất, cổ họng khô khốc nuốt một đợt nước bọt, khó khăn cười.
" Cái này cũng quá nguy hiểm đi… Tỉ lệ người có thể được truyền tống đi thật thấp...!"
" Thế nào, đệ sợ? "
Trương Tuyết Di nhìn hắn trêu chọc, Diệp Lăng bị mất mặt trước mỹ nữ, không hề cam lòng, tay chỉnh lại y phục đường hoàng bước lên.
" Đệ không sợ, để ta chứng minh cho tỷ… "
" Nếu quá nguy hiểm thì đừng vào...!"
Trương Tuyết Di kéo hắn lại, Diệp Lăng cười khì, từ trong người lấy ra một vật màu đen, hình dạng chữ nhật, phía đằng sau màu đen, đằng trước là một màn hình đang phát sáng.
Hắn cầm vật đó hướng về phía trước, sau một lát liền nhấn một cái, hình ảnh của truyền tống trận hiện lên trên như bức ảnh.
Một lúc sau từ trong hình ảnh phát ra từng dòng thông tin cụ thể, mắt Diệp Lăng lóe sáng nhìn vào.
Cuối cùng vui mừng cất đi vật kia, hớn hở quay qua Trương Tuyết Di hí hửng.
" Trương tỷ tỷ, ta hiểu rồi… Đây là một truyền tống trận, nhưng chỉ truyền tống ta đến giữa không trung, bắt buộc muốn leo lên trên kia cần có bí pháp phi hành, còn nếu không nhanh chóng phi hành sẽ bị trọng lực đè ép lôi ngược trở xuống… "
Vì Diệp Lăng nói cũng không có cực lực che giấu cho nên vẫn có người nghe thấy, lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả người ở đây đều dường như đã biết phương pháp, phấn khích lần lượt chạy vào.
Diệp Lăng nhìn thấy vậy, kêu "ách" một tiếng, nắm lấy tay Trương Tuyết Di chạy vào trong truyền tống trận.
" Trương tỷ, chúng ta mau mau đi vào… Kẻo bảo vật bị người cướp mất.
"
Trương Tuyết Di bị Diệp Lăng nắm tay, khuôn mặt sau lớp khăn che mặt đỏ lên, cũng không có phản kháng tùy ý để hắn kéo.
Đến khi cả hai biến mất thì một thân ảnh bước đi ra, mắt dõi theo hai người.
Dạ Khinh Ưu mắt khẽ nhíu, tuy rằng trước đó Diệp Lăng cất đi rất nhanh, nhưng mắt hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, cái vật đen của Diệp Lăng trông rất giống điện thoại di động.
Lúc đầu hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi thấy đối phương dùng nó chụp ảnh thì dường như đã chắc chắn một trăm phần trăm.
Quả thật hắn không biết từ khi nào điện thoại di động lại hiện