Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng bước lên, hắn chỉ đặt tay lên trên Thiên Phú Bàn, hàng ngàn ánh nhìn tập trung vào, thầm nghĩ nam tử này chắc chắn thiên phú sẽ khủng bố, nhưng mấy giây sau đó một tiếng nổ vang lên.
Chấn động không gian lan tỏa, một cực quang lóe lên cực điểm trong giây lát rồi vụt tắt, đến khi nhìn lại, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Thiên Phú Bàn vậy mà tự nhiên nổ tung, tan tác không còn sử dụng được.
Lôi Vi chấn kinh, nàng biết Thiên Phú Bàn này được chế tác vô cùng công phu, phải mời đến luyện khí sư bát phẩm mới thành hình, nghe nói vật liệu cứng rắn chịu được công kích của Thiên Tôn, vậy mà dễ dàng bị phá nát như vậy.
Không đáng tin, điều này Lôi Vi không dám nghĩ đến, run rẩy không nói thành lời.
" Này, ta thông qua được chưa… "
Nhìn Lôi Vi chắn đường mình, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, kêu lên đánh thức nàng, Lôi Vi tỉnh hồn vội vã gật đầu.
" Được rồi, ngươi có thể tiến vào vòng tiếp theo… "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đi vào, trong sự hân hoan của chúng nữ, mấy nàng đương nhiên không ngạc nhiên, thiên phú của nam nhân các nàng một cục đá làm sao mà đo lường được.
Lôi Vi bình tĩnh lại, nhìn những thí sinh mặt mày trắng xám bên dưới nói.
" Tạm thời xảy ra sự cố, các người có thể qua những cổng khảo thí khác để kiểm tra… "
Không để ý vẻ bất mãn của bọn họ, Lôi Vi nói xong liền biến mất, nàng cần nhanh chóng thông báo chuyện vừa xảy ra với viện trưởng.
Tại căn phòng viện trưởng Thủy Tâm học viện, một thiếu phụ xinh đẹp đang chỉ dạy một thanh y thiếu nữ, dù thiếu nữ mang bạch khăn che mặt, khí chất vẫn nở rộ như mùa xuân không bao giờ tàn, đem đến cảm giác hòa ái, nhưng cũng lạnh nhạt khó gần thổi qua như cơn gió mùa hạ.
Thiếu phụ là viện trưởng của Thủy Tâm học viện, Mạc Thu Hồng, bên cạnh thiếu nữ chính là đệ nhất mỹ nữ của tam đại học viện, đệ bát bài danh Bách Hoa Bảng, Mạc Thủy Dao.
" Thủy Dao, con càng ngày càng tiến bộ… Thủy Ngọc Lãng Tâm Kinh đã đến tầng thứ tư, chẳng bao lâu nữa con có thể tiến cấp Thánh Linh rồi.
"
" Nhờ ơn của sư phụ, bằng không đồ nhi còn rất lâu mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
"
Mạc Thủy Dao cúi người, vô cùng kính cẩn đối với phụ nhân, Mạc Thu Hồng nụ cười nhạt nhòa, lắc đầu.
" Nhớ lại năm đó ta phải mất tròn hai trăm năm mới tiếp cận tầng thứ tư của Thủy Ngọc Lãng Tâm Kinh, con chỉ mất có mười năm, thiên phú này trước giờ tại Thủy Tâm học viện chỉ thua kém thủy tổ sáng lập học viện.
"
Biết tính đồ nhi không ham cường háo thắng, không quan tâm đến kiểu loại so sánh này, Mạc Thu Hồng chuyển đề tài.
" Lần này học viện tuyển người, ta còn muốn để con phụ trách… "
" Chỉ sợ khiến sư phụ không hài lòng.
"
Mạc Thủy Dao lên tiếng còn muốn phản đối, nàng không có hứng thú với việc khác ngoài tu luyện và tìm hiểu tư liệu, đột ngột từ bên ngoài Lôi Vi chạy vào, vẻ mặt hớt hải, Mạc Thu Hồng nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Lôi Vi ngạc nhiên hỏi.
" Chuyện gì vậy Lôi lão sư? "
" Viện trưởng, bên ngoài xuất hiện người có thiên phú yêu nghiệt… "
Lôi Vi vừa vào, không kịp chào hỏi, liền nói, Mạc Thu Hồng chăm chú lắng nghe, chờ đợi Lôi Vi nói xong.
Ngay cả nàng cũng động dung, đặc biệt là thiếu niên kia, càng thêm thần bí khó dò.
Mạc Thủy Dao vốn không muốn quan tâm, nhưng nghe thấy như vậy, liền chủ động đứng ra.
" Sư phụ, người này hình như đồ nhi có biết… "
" Ồ, con từng gặp bọn họ? "
Mạc Thu Hồng ngạc nhiên hỏi, Mạc Thủy Dao xác nhận, sau đó chủ động xin được đi kiểm tra, được Mạc Thu Hồng cho phép Mạc Thủy Dao mới ra ngoài, trong đầu nàng hiện ra hình dáng nam tử trước kia nàng từng gặp, theo suy đoán của nàng, nam nhân kia thực lực lợi hại, chắc chắn trong khảo thí lần này sẽ không có người bì kịp.
Vì để tránh xảy ra xung đột, cũng như chọc giận nam nhân kia, Mạc Thủy Dao đành phải đích thân xuất hiện, cũng phải rất lâu rồi nàng mới ra ngoài, từ khi trở về tòa Thánh điện kia.
Mạc Thu Hồng ngạc nhiên, không ngờ lần này Mạc Thủy Dao chủ động đi ra, xem chừng đồ đệ nàng có quen biết tiểu tử kia, nàng quay qua chỗ Lôi Vi, bất động thanh sắc nói.
" Để Tuyên Cơ đi cùng nàng… "
Lôi Vi run nhẹ, Tuyên Cơ là một trong những người có tu vi cao nhất Thủy Tâm học viện, tu vi Thần Tôn