Trong phòng, Dạ Khinh Ưu mặc kệ hết thảy, nghe Hân Phong Tiểu Nguyệt tường thuật một số chuyện ngay cả bản thân hắn cũng không hề ngờ tới.
Điều đầu tiên nàng cho hắn biết chính là Dị Giới Nguyên là một thể hoàn toàn tách biệt với Tam giới, không nằm dưới sự chưởng quản của Thiên Đạo.
Trước kia hắn chỉ nghĩ Dị Giới Nguyên là một khoảng không gian bị tàn phá, nơi không gian hỗn loạn, chứa dị nguyên khí tức, căn bản không đáng giá trị.
Có nghĩa ở đó không có cơ duyên hắn cần tìm, hay giúp hắn mạnh mẽ hơn.
Chỉ xem là nơi dung chứa những thành phần bất hảo, vô dụng.
Tuy nhiên, theo như những gì Hân Phong Tiểu Nguyệt thuật lại, ở bên trong Dị Giới Nguyên là một khoảng không gian rộng lớn vô tận, chính là không tìm thấy điểm cuối.
Nàng chính là có cơ duyên được sư phụ dẫn vào bên trong đó tu luyện, đạt được đỉnh tiêm thực lực như bây giờ.
Nét mặt Dạ Khinh Ưu liền đanh lại, hắn bắt đầu cảm thấy mọi chuyện trở nên mơ hồ, định hướng trước đó hiện tại lại không giống như hắn nghĩ, tốn thời gian ở tam giới tranh đoạt mà tu vi tăng tiến chậm chạp.
Bất quá khi nghĩ lại, Dạ Khinh Ưu mới nhận ra căn bản hắn cũng không đi sai, lý do chính là tu luyện Vô Tâm Hỗn Phách Liệt chính là nguyên nhân giúp hắn đạt đến cấp bậc tu vi nhanh chóng vượt trội như vậy.
Nhưng từ khi tiến vào cấp bậc Đại Đạo phía trên, đột phá Vấn Đạo Cảnh, Dạ Khinh Ưu thức tỉnh một phần ký ức của kiếp trước, quan hệ tình cảm vốn không thành có, trở thành một người đa sầu đa cảm hơn trước, khác xa vẻ vô tình lạnh máu trước đó.
Đứng trước ngưỡng cửa này, Dạ Khinh Ưu chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục tu luyện Vô Tâm Hỗn Phách Liệt cắt đứt tia cảm xúc cuối cùng, trực tiếp nhập vô tình đại đạo dĩ hóa biến cường.
Còn nếu không chấp nhận và lưu giữ lại cảm xúc vốn xót lại, làm thêm một kiếp người, sống tự do tự tại như hắn từng mong ước, tuy nhiên lại không có đường lối chỉ dẫn nữa, phải tự tìm cách mà lớn mạnh hơn.
Dạ Khinh Ưu chính là chọn cách sau, hắn vốn không muốn tu vô tình, lại đem ném hết những cảm giác của một con người ra sau, trở thành một cỗ máy chỉ biết tu luyện.
Giai đoạn đầu có thể mượn nhờ Vô Tâm Hỗn Phách Liệt để gia tăng tu vi một cách khủng bố, nhưng phần về sau còn cần bản thân tự cố gắng.
Thứ duy nhất Dạ Khinh Ưu biết đến chính là Ngũ Hành Thần Vật, đem hoàn thiện chân thế giới ngũ hành, tạo ra Đạo Giới Ngũ Hành riêng, có thể sáng ngang với Thiên Đạo.
Còn vì sao hắn biết về Ngũ Hành Thần Vật...!Dạ Khinh Ưu không thể nhớ rõ được…
" Tướng công, ngươi sao thế? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt nhìn hắn mặt đầy mồ hôi, nét mặt khó chịu, liền lo lắng hỏi.
Dạ Khinh Ưu liền lắc lắc đầu, vứt hết suy nghĩ hiện tại ra sau, nhìn vẻ quan tâm của mỹ nữ, hết sức chân thật có chút cảm giác tội lỗi.
" Không sao.
"
" Đừng nghĩ nữa, nếu như chàng muốn biết rõ… Để ta bảo sư phụ dẫn chàng vào bên trong.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt biết bên trong Dị Giới Nguyên trùng trùng nguy cơ, cũng không dám tùy tiện lôi kéo Dạ Khinh Ưu, nàng tuy vẻ ngoài có phần điên cuồng nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo.
Biết rằng Dạ Khinh Ưu thù nhân vô số, bên trong đó nghe nói còn có Huyết Cuồng Tà Đế và Ma Băng Thần đều là thù nhân cũ của hắn.
Tu vi đã thăng tiến khủng bố, sợ nàng cũng khó lòng bảo hộ hắn.
Dạ Khinh Ưu không biết suy nghĩ của nàng, nhưng biết hiện tại không nên đi vào nơi đó, biện pháp an toàn nhất vẫn là ở bên ngoài, lắc đầu nói.
" Không cần… Ta tự mình có cách riêng… "
Suy nghĩ từng bước cẩn thận, Dạ Khinh Ưu nhập tâm suy tính từng dữ kiện có trong đầu.
Hình thành ra một chuỗi sự kiện liên kết.
Đầu tiên là việc hắn đột phá bước thứ ba của Vấn Đạo, Khai Thiên, đồng thời chính là lúc khôi phục hoàn toàn ký ức tiền kiếp.
Dạ Khinh Ưu nhận ra khi đó tự xưng vô địch, hoàn toàn chưa trải nghiệm tiếp xúc bất cứ ai tu vi cao hơn Đế Tôn từ trước đó.
Hắn còn lấy Thần Tôn Ngũ Giai là mốc tu vi cao nhất hiện giờ, mặc dù còn có mấy vị Đế Tôn tu vi đều là Thần Tôn Đỉnh Giai.
Có một kiểu ngu ngốc nghĩ như vậy, xem ra tư duy lúc đó có vấn đề.
Mà nguyên nhân là từ khi mới đột phá bước đầu tiên của Vấn Đạo, Vấn Đỉnh, chính là lúc tiếp xúc Thiên Quan Giới, hắn được một nữ tử bạch y chào đón.
Dần cho hắn ưu đãi tiếp cận tri thức Thiên Đạo, có cơ hội bước vào Thánh Địa một lần, cũng là nguồn cơn cho mọi việc.
Giờ nghĩ lại, hình như bạch y nữ tử từng quán thông cho hắn một lần, một số ký ức trong não xảy ra khác biệt, dù cho tri thức cũng nâng tầm.
Có lẽ nàng chính là thay đổi một vài mảnh ký ức bên trong hắn, làm cho hắn suýt dâng lên tính ngạo mạn, bất cẩn không còn ý chí tăng tiến tu vi.
Còn về