Dạ Khinh Ưu hiện ra sau lớp màn ảnh, da thịt bị lột ra một mảng, theo tốc độ khôi phục có phần chậm chạp.
Tuy nhiên có thể lành lặn sau một kích của Nhạc Phong, chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, long hình kia uy lực không thua kém khi Thần Thú xuất thế, uy lực còn có thể sánh với Thiên Đạo, vậy mà so với lần trước còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Quan trọng chính là hắn có cảm giác, long khí kia khi tiếp xúc với hắn thì yếu thế hơn hẳn, thậm chí còn có xu thế bị hấp thu.
Dù trong một khoảnh khắc, nhưng Dạ Khinh Ưu không ngờ bản thân có thể hấp thu long khí đối nghịch kia, đem nó một phần hấp thu, còn lại bị hắn ngăn trở uy lực không còn đủ ba thành…
" Chuyện này là sao, ta không hề có huyết mạch long tộc tại sao đối với long khí lại… "
Dạ Khinh Ưu tự bản thân cảm thấy kỳ quái, chính hắn cũng không xác định rõ chuyện gì xảy ra, nghĩ nhiều cũng không phải là thời điểm lúc này, ưu tiên vẫn là giải quyết Nhạc Phong trước, tuy nhiên khi hắn nhìn qua đã không còn thấy bóng dáng Nhạc Phong đâu cả, hắn với Mạc Chi Vong và Mạc Ninh Ngọc đã rời đi.
Lúc vừa nãy, xem ra Mạc Chi Vong quyết định rất nhanh, cũng không ngờ Nhạc Phong nỡ bỏ rơi mỹ nữ mà rời đi, khi đó hắn vừa phải chống đỡ uy kích Đạo Nhất Quy Long Phụng của Nhạc Phong, vừa phải kìm chế Hân Phong Tiểu Nguyệt tránh cho khi thoát ra nhiều thêm một kẻ địch, cho nên không có tinh thần để ý bọn họ.
Dù đã để lại ký hiệu thần thức trên người Nhạc Phong, nhưng hoàn toàn bị xóa đi, không thể cảm nhận được.
Lần này xem ra một thời gian lâu nữa tia linh hồn kia mới có thể chính thức xuất hiện lại, cũng là cơ hội Dạ Khinh Ưu ra tay.
Hắn hiện tại không vội đuổi theo, vì hoàn toàn không nắm rõ dưới tình huống thân thế khủng bố của Nhạc Phong, còn có ai đứng ra bảo kê hay không.
Hắn nhẹ thở ra, dùng thủy quyết vung tay tẩy rửa một lần thân thể, sau đó thay vào một bộ đạo phục khác.
Thân thế đáp xuống Phi Nguyệt Đăng, đối với ánh mắt lo lắng của chúng nữ cũng không biểu hiện ra nhiều, tay khẽ vung ra, từ đằng sau một đám nữ tử Bách Hoa Tông và hai nữ nhân Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha hiện ra trước mắt.
Trước lúc đó nếu không phải Dạ Khinh Ưu bảo trợ thì mấy nữ tử này còn có đám người trên tàu đều chết hết.
" Các nàng… "
Nguyệt Vô Song kinh ngạc, không ngờ Dạ Khinh Ưu lại bắt được đám nữ nhân này, ngước đầu nhìn hắn, nàng nghĩ hắn muốn thu hết bọn họ làm hầu gái.
Dạ Khinh Ưu trầm ngâm không nói, phất tay, ý tứ rõ ràng số phận của đám nữ tử này tùy thuộc vào các nàng.
Hắn sau đó lại chui xuống boong thuyền, đi trên dãy hành lang tráng lệ phía bên trong tàu, đi đến dãy phòng cuối, có một nơi được tạo thành bởi vô số kết giới, bên trong có một người nữ nhân xinh đẹp đang ngủ say.
Dạ Khinh Ưu mở cửa bước vào, nhìn thấy đúng là Lạc Tú Hồng, nữ nhân này từ lúc trước kia đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn đi đến gần, bàn tay vừa vươn ra, đôi mi thiếu nữ cũng khẽ chớp, nhẹ nhàng mở ra.
Bộ dáng của nàng tinh xảo như búp bê, nhưng bề ngoài như vậy đã từng là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, chợt thấy Lạc Tú Hồng ngồi dậy, thân thể uể oải mất sức, đạo nguyên trong người dường như cạn kiệt.
Mắt chớp xinh đẹp ngẩng cao đầu, trông thấy hắn, vẻ mặt biến hóa cuối cùng trở nên vui vẻ.
" Dạ ca ca… "
" Ngươi là ai? Tại sao lại bị ma nữ kia chiếm giữ? "
Dạ Khinh Ưu vừa gặp đã đưa ra câu hỏi, cũng là vấn đề hắn thắc mắc, Lạc Tú Hồng nghiêng đầu, vẻ điềm đạm đáng yêu nhấp nháy mắt, biến thành thẫn thờ, như đang nhớ lại.
" Không nhớ… Chỉ biết muội khi xuyên qua Dị Giới Nguyên đến được đây thì suy yếu, về sau cũng không nhớ rõ.
"
Dạ Khinh Ưu trầm lặng, có vẻ nghi vấn nhìn chằm chằm thiếu nữ, dựa vào lời nói và thái độ, hắn dường như cảm giác Lạc Tú Hồng này quen hắn từ trước, liền hỏi.
" Trước đây ngươi đã từng gặp ta sao? "
" Ân, chắc ca không nhớ… Bởi lẽ đó là chuyện của kiếp trước rồi.
"
Lạc Tú Hồng lắc đầu, nụ cười có phần khó coi, nét mặt u buồn rõ ràng không phải giả dối, chợt thấy Lạc Tú Hồng nhìn hắn, vẻ vui cười lại hiện ra.
" Nhưng lần này gặp lại ca rồi, nhất quyết sẽ không buông tay… "
" Kiếp trước… "
Dạ Khinh Ưu khẽ lẩm bẩm, ký ức kiếp trước của hắn rõ ràng không có ghi tạc hình dáng của Lạc Tú Hồng trong đầu, như thế nào lại có khả năng kiếp trước gặp được nàng.
Lạc Tú Hồng khẽ cười, nàng dĩ nhiên hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, nói.
" Ca không nhớ cũng phải… "
" Kiếp trước của ta như thế nào? "
Dạ Khinh Ưu chợt hỏi, Lạc Tú Hồng hơi ngẩn ra, mím môi nhớ lại, tự nhiên