Huyết Tâm Kiếm vốn là bản mệnh kiếm tâm do Dạ Khinh Ưu tự thân nuôi dưỡng, trải qua thời gian chiêm nghiệm huyết tinh của chính hắn, dần hình thành nên kiếm tâm coi như một phần sinh mệnh của hắn.
Độ sắc bén của nó cũng không hề thua kém binh khí Thần Binh Bảng, tuy nhiên lại thiếu đi hai thứ quan trọng, đó chính là Linh và pháp tắc thần thông.
Có thể nói Huyết Tâm Kiếm tuy là thần khí nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính thức, tuy nhiên lần này Dạ Khinh Ưu muốn chân chính tạo ra một thanh thần binh của bản thân.
Hắn dùng chính máu huyết và linh thức của bản thân dung hòa bên trong Huyết Tâm Kiếm, dựa vào thức tỉnh Dạ Uyên Cổ Mạch mà lập ra thần thông cho Huyết Tâm Kiếm.
Nhiệt lôi đánh xuống, phô thiên cái địa, hắc lôi cứng rắn cô đọng đáng sợ vô cùng, Dạ Khinh Ưu mỉm cười, có chút điên cuồng mà dung hòa hắc mang vô tận vào bên trong Huyết Tâm Kiếm, mặc cho hắc lôi đánh xuống thân thể.
Nhạc Phong đứng một bên cũng rùng mình, không dám xen vào, chỉ sợ can thiệp chính bản thân cũng bị cuốn vào trong lôi kiếp.
Dạ Khinh Ưu mảy may không chút thương tổn, so với lôi kiếp lần trước giáng xuống, không chút đáng kể.
Mạc Chi Vong hoảng hồn nhìn vào thanh huyết kiếm lơ lửng giữa không gian, kinh hãi tột độ, cũng không thể ngờ tới vậy mà có kẻ tự mình tạo ra thần khí cho bản thân.
Từ trước đến giờ thần khí đều do thiên địa khai sinh, hoặc là mượn nhờ chí bảo thiên địa luyện thành thần khí, nào có tự mình dùng huyết nhục luyện ra thần khí bao giờ.
Chắc cũng chỉ có Dạ Khinh Ưu có bản lĩnh này, so với tốc độ tu luyện biến thái của Nhạc Phong, thì thiếu niên này càng biến thái hơn.
" Huyết Vũ Thiên Nhai - Trường Sinh Hận… Hắc Dạ Vô Phong - Trảm Tam Thiên.
Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm, thành cho ta.
"
Dạ Khinh Ưu chợt hô lên, bàn tay nắm chặt.
Trời đất chuyển dời, run rẩy không ngừng, chỉ thấy xuất hiện trước mắt một thanh trường kiếm đen huyền ảo, giữa cán kiếm ẩn hiện huyết tinh mờ nhạt.
Thanh kiếm trước mắt, mang đến cho người khác cảm giác ớn lạnh, u ám, cô quạnh, sát khí xung thiên không cách nào dừng lại.
Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm thành hình, tiêu tốn hơn tám phần máu huyết trên thân thể Dạ Khinh Ưu làm cho mặt mũi của hắn tái nhợt, trắng bệch, nhưng thần sắc thì hiện ra điên cuồng vui vẻ.
Trước mắt hắn là một thanh hắc kiếm có thể vượt qua cấp bậc thần khí, uy lực mạnh mẽ vô song.
Ngay cả hắn hiện tại cũng không thể đem nhốt nó vào trong cơ thể được nữa, tách rời ra làm thành một thanh siêu cấp hung binh có thể trảm tam thiên đại đạo, phá bách luân vạn giới.
Nhạc Phong nhìn thấy kiện hung binh kia, toàn thân da tóc dựng thẳng, cảm giác sợ hãi không nguôi.
Dạ Khinh Ưu liếc mắt xuống nhìn hắn, chợt mỉm cười, cầm lấy Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm, một chém hời hợt vung ra, hắc mang tràn lan, kèm theo huyết vụ ẩn hiện như huyết vân trên tinh hà.
Nhạc Phong dù sợ hãi nhưng không dám lùi bước, cắn răng môi đem Cổ Dương Quy Giáp che chắn trước mặt, đạo nguyên điên cuồng vận chuyển, giới vực kim long bao trùm che chắn toàn thân.
Chỉ là dù đã dùng đến Thần Binh, nhưng uy lực một kiếm kia của Dạ Khinh Ưu làm cho hắn không cách nào chịu được, cơ thể như bị ép nát vào tường, lục phủ ngũ tạng đau nhức muốn nôn hết ra ngoài.
" Không… Ta không cam tâm, ta còn người thân, bạn bè, nữ nhân đợi ta.
Ta sẽ không chết, tuyệt đối không thể...!"
Nhạc Phong cắn răng giữ vững lập trường, cố nhớ lại từng khoảng ký ức tốt đẹp giúp hắn giữ vững tinh thần.
Chỉ là hắn không kiên trì được lâu, chợt nghe tiếng răng rắc, mắt nhìn phía trước giật mình kinh sợ, Cổ Dương Quy Giáp vậy mà không chịu được công kích kia của Dạ Khinh Ưu, đang dần nứt ra, bóng dáng Thần Thú Huyền Vũ lộ ra ngoài gào thét thảm thiết.
" Phá.
"
Dạ Khinh Ưu lãnh đạm nhìn, phun ra một chữ, hắc dạ thiên tinh hóa thành lực lượng mạnh mẽ gào xé bóng dáng Thần Thú Huyền Vũ, dù chỉ là hư ảnh mô phỏng nhưng cũng có thể xem như nửa cái thần thú, vậy mà bị phá tan, Linh của Cổ Dương Quy Giáp vừa mất, cái mai đồng cũng ảm đạm vô quang, tan vụn thành từng mảnh nhỏ.
Nhạc Phong nhìn vào giật mình, hét lên.
" Không… "
Đúng lúc hắn kêu lên một tiếng không cam tâm, thì ngay trước mắt từng đợt máu tươi bắn ra phủ đầy mặt hắn, ngước đầu không ngờ Mạc Chi Vong che chắn trước mặt hắn.
Bị hắc dạ thiên tinh cắt nát toàn thân, Nhạc Phong chỉ cảm thấy mê muội, không có cách nào chấp nhận được.
Vốn dĩ hắn có thể trốn đi, tìm được cơ hội trả thù Dạ Khinh Ưu về sau, nhưng nhìn thấy kẻ thù trước mắt làm hắn không chịu được, nghe Tiêu Tiểu Tà vừa nói, hắn liền lao ra ngoài, tự tin với cơ duyên và bản lĩnh của mình có thể thắng được Dạ Khinh Ưu, nào ngờ chênh lệch của hắn và đối phương bảo vật cũng không thể bù đắp được.
" Mạc thúc… "
Nhạc Phong run lên, lẩm bẩm nói, đáng lẽ lúc này hắn nên chạy, nhưng bản thân cực sốc không thể phản ứng, nghĩ lại mọi chuyện