Một lúc sau, bọn họ đi đến một nơi sâu bên trong Ma Thiên Cửu Huyệt, tiến nhập một khoảng không gian gần cổ thành chỗ Thất Ma cư trú.
Bên cạnh có một tòa thạch động tinh xảo được che đậy bằng trận pháp, tầng tầng cấm chế làm Dạ Khinh Ưu cũng ngạc nhiên, cũng không biết là có chỗ này.
Cửu Nguyệt Đan mở ra cấm chế, dẫn đám người vào trong, đi sâu mấy tầng, vượt qua mấy tầng chướng ngại nghiêm mật, mới dẫn đến gian phong băng đá ở bên dưới.
Không gian xung quanh phòng lạnh băng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, bởi lẽ nhìn vào trung tâm có một tòa băng quan mười vạn năm liên tục phóng xuất hàn khí.
Mà nằm ngay ngắn bên trên là một thân ảnh mỹ lệ đang nhắm chặt mắt.
Dù chưa thấy tận mắt, nhưng chỉ nhìn vào từ xa, nét kinh diễm kia làm cho Dạ Khinh Ưu phải chú ý.
Càng đi đến gần, càng nhìn rõ dung mạo của nữ nhân nằm bên trên, lại khiến Dạ Khinh Ưu phải hít một hơi, hoàn toàn bị nhan sắc của nữ nhân thu hút.
Nữ nhân kia bề ngoài tầm hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, thân thể hết sức đầy đặn, dáng người không thể bàn cãi là trời sinh mị vật, mặc một bạch trang y che đậy dáng người hoàn mỹ, giống như một tiên nữ đang ngủ.
Nàng không chỉ sở hữu nét đẹp kinh hồn động phách, còn toát ra một cỗ mị ý thục phụ hết sức mê người.
Dạ Khinh Ưu càng nhìn thì mới hoàn toàn công nhận, nữ tử này có ba phần giống với Đóa Thiên Di, thậm chí so với nữ nhi của mình càng xuất chúng hơn.
Nàng đúng là Đóa U Mạn, mẫu thân của Đóa Thiên Di.
Phàm Nhân Lão Giả dường như đối với nhan sắc của Đóa U Mạn không chút nào để ý, mà chăm chăm quan sát hắc ti xích tuyến hai màu đen đỏ nổi trên cánh tay của nàng, để lộ ra hình một bông hoa hắc điểu kỳ quái.
" Đây là Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch...!"
Dạ Khinh Ưu bước tới gần, quan sát kỹ bông hoa đen đỏ kia, hết sức kinh hãi, cũng tự nhiên biết ngay cả hắn cũng khó mà chữa loại bệnh quỷ dị này.
Phàm Nhân Lão Giả lại hết sức nhẹ nhàng, không hề có biểu cảm, lấy ra một thanh châm nhỏ đâm thẳng xuống tại phía bên trên của phần trúng độc.
Dạ Khinh Ưu tập trung tinh thần, quan sát kỹ càng, vừa học hỏi vừa quan sát cẩn thận, hắn cũng mơ hồ nhận ra một số chân ý bên trong thủ đoạn của Phàm Nhân Lão Giả, đối với trình độ y đạo của bản thân càng thêm cải tiến.
Cửu Nguyệt Đan hồi hộp quan sát, không dám nói ra tiếng gì, mà Trần Mộng Lan trán đầy mồ hôi, liên tục trợ giúp cho lão giả quá trình trị liệu.
Chẳng biết qua bao lâu, hắc tuyến trên cánh tay của Đóa U Mạn đã hoàn toàn rút lui, chỉ còn lại chút độc khí, mà xích tuyến chạy dọc trên cánh tay của nàng lại không có dấu hiệu lui đi chút nào, làm cho Cửu Nguyệt Đan không khỏi nhíu mày, nhìn Phàm Nhân Lão Giả tò mò hỏi.
" Như vậy là hoàn thành rồi sao? "
Phàm Nhân Lão Giả thản nhiên gật đầu, luyến tiếc nhìn bộ ngân châm bị hắc độc làm cho tan biến hơn nửa, cũng hiểu ý của Cửu Nguyệt Đan muốn nói gì, đáp.
" Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch mặc dù lợi hại, cũng không phải là có gì khó trị...!Chẳng qua là do phương pháp đã sớm thất truyền, nếu không Dạ tiểu tử cũng đủ sức mà lo liệu.
"
" Vậy còn...!"
Nghe vậy, Cửu Nguyệt Đan thở ra một hơi, định nói gì, nhưng Phàm Nhân Lão Giả cũng đoán được, tinh quang nhìn một chút đạo xích tuyến chu thiên chạy dọc cánh tay Đóa U Mạn, khàn khàn đáp.
" Những đường chỉ đỏ kia, cũng không phải là do trúng độc mà tạo thành… Mà là do hiện tượng Âm Hỏa Bạo Ngược...!"
" Âm Hỏa Bạo Ngược là như thế nào? "
Nghe sư nương của mình chỉ vừa giải quyết xong vấn đề Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch, nay lại biến hóa ra nan đề mới, làm Cửu Nguyệt Đan nét mặt khó coi vô cùng.
Phàm Nhân Lão Giả chần chừ trong chốc lát, lắc đầu một cái nói.
" Âm Hỏa Bạo Ngược, nói ra cũng không có gì là lạ… Chẳng qua cách nói này là biến chứng cuối cùng, nói đến việc bên trong thân thể tích tụ quá nhiều Huyền Âm Chi Khí… Ngươi cũng hiểu, dù là nam hay nữ, thì tất cả đều phải tuân theo quy tắc Âm Dương Nhị Dụng.
Trong Dương có Âm, trong Âm có Dương, như vậy con người mới đạt được trạng thái cân hòa.
"
" Mà nữ nhân này, bên trong không hề có chút Dương khí nào, đánh mất cân bằng Âm Dương, hoàn toàn làm cho đạo khí trong người nghịch chuyển, không cách nào vận hành… "
Lời nói của lão khiến cho Cửu Nguyệt Đan một mặt xám trắng, vốn nghĩ như vậy là có thể nhìn thấy sư nương tỉnh lại, ai dè liên tục dính phải phiền phức.
Mà lúc này, Đóa U Mạn cũng mơ màng rung động mí mắt, thần thái u tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh.
" Đây là… "
Đóa U Mạn ánh mắt ảm đạm, yếu ớt chống tay ngồi dậy, lộ