Quả nhiên, đợi thêm thời gian vài cái hít thở, từ bên trong căn phòng tồi tàn vang lên âm thanh suy kiệt của một nữ tử, kèm theo tiếng ho khan không ngừng.
" Anh Mộ, để cho người kia vào đi… hắn không phải người xấu đâu.
"
Nghe âm thanh của nữ tử nói vậy, nữ hài Anh Mộ kia động tác trên người buông lỏng xuống, còn chưa để cho nữ hài kịp nhìn lại, bóng ảnh của Dạ Khinh Ưu đã quỷ dị xuất hiện ngay trước cửa, không khách sáo đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn vào trong, thấy nằm trên giường là một thiếu nữ tình hình yếu nhược, trên thân đắp một tầng chăn mỏng, ráng sức ngồi dậy đưa ánh mắt nhìn về hắn, cố nở ra nụ cười yếu ớt.
" Tiền bối đến nơi này, thật làm tiểu nữ không kịp nghênh đón.
"
Đảo ánh mắt nhìn lại một lần, Dạ Khinh Ưu vẫn chỉ thấy trước mắt nữ tử ngoại hình thanh tú, bị bạo bệnh hành hạ làm cho thân thể suy kiệt, ngoài ra cũng không có điểm để hắn chú ý.
Chẳng qua, hắn có thể cảm giác rõ ràng trên người nàng một tia liên hệ với nữ tử Lộng Nguyệt kia.
" Nằm xuống đi… "
Dạ Khinh Ưu đi đến cạnh giường, thần sắc lạnh nhạt làm cho nữ tử hoảng loạn không ít, nhưng vẫn không dám cãi lại, ngoan ngoãn nằm xuống, cũng không rõ một vị cường giả như hắn đi đến một nơi tồi tàn như vậy làm gì.
Dạ Khinh Ưu không chút nào để ý nàng nghĩ gì, hắn chỉ cần nhìn sơ đã biết bệnh tình của nàng, càng làm cho hắn ngoài ý muốn.
Nữ tử này trúng một loại độc, gọi là Yểm Mộng Độc, khi trúng loại độc này, thân thể sẽ yếu nhược suy kiệt không ngừng, đạo nguyên trong thân thể sẽ không ngừng tiêu thoát, làm cho chủ thể tu vi không ngừng rớt xuống, thọ nguyên suy giảm nhanh chóng.
Cho đến khi biến thành thân thể phàm nhân, bị bạo bệnh hành hạ chết đi vì khô kiệt.
Thật ra loại độc này cũng không phải khó giải, chẳng qua độc tính và chú thuật khác nhau, làm cho giải độc tốn rất nhiều công đoạn, mà đặc biệt càng về sau thì quá trình càng khó khăn, thất thủ vô sách.
Dạ Khinh Ưu dù sao cũng là Thần Y, hắn có thể nhìn ra, cũng có thể chữa được, tuy nhiên lại không hơi đâu rảnh đi chữa bệnh miễn phí.
Hắn nhìn nữ tử, đứng tại bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, lãnh đạm hỏi.
" Ngươi bị bệnh gì? "
" Thiếp thân trúng chính là Yểm Mộng Độc...!Vốn trước từng là Thiên Huyền tu vi giờ lại biến thành phàm nhân.
"
Nữ tử thành thật khai báo, không biết là vì uy áp đáng sợ Dạ Khinh Ưu mang lại, hay là nàng không hề có ý định che giấu.
Dạ Khinh Ưu không có bận tâm, liếc nhìn nàng một cái, suy tư một lát liền hỏi.
" Là ai hạ độc ngươi? "
" Cái này… nói ra chỉ sợ làm liên lụy đến tiền bối.
"
Nữ tử mấp máy môi, khô khát chập chừng nửa lời, làm Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, tỏ ra có chút không vui.
Nữ hài Anh Mộ kia liền đi vào, nhìn thấy dáng vẻ bất thiện của hắn, trừng mắt, chạy đến bên giường, đi đến trước mặt, bàn tay nhỏ xô đẩy hắn.
" Ngươi định làm gì tỷ tỷ… mau… mau tránh… "
" Anh Mộ, đừng bất kính với tiền bối… khụ khụ… muội ra ngoài đi… "
Nữ tử kia khó khăn ngồi dậy, mang theo uy hiếp nói với nữ hài, làm cho Anh Mộ một mặt ủy khuất, nhưng vẫn không chịu đi ra.
Dạ Khinh Ưu mặc nhiên không quan tâm, đang suy nghĩ có nên mạnh mẽ dùng sưu hồn tra hỏi nữ tử kia, thì bất chợt bên ngoài vang đến âm thanh, tiếng bước chân giòn rã, đi kèm âm thanh đập phá đồ đạc, còn có tiếng nói khó nghe của một vài tên hán tử.
" Anh Kỳ, ngươi mau ra đây… cho huynh đệ chúng ta một lời giải thích.
"
Nghe giọng nói này vang vọng từ bên ngoài, vẻ mặt của nữ tử kia liền không mấy tốt, mà nữ hài kia dường như rất sợ hãi, toàn thân run lên, nhưng vẫn kìm nén hai tay nắm chặt ống tay nhỏ.
Dạ Khinh Ưu ánh mắt nhìn ra cửa, đã thấy năm thân ảnh hùng hổ xuất hiện tại cửa, đi đầu bởi một tên nam nhân dáng vẻ rất khó nhìn, mũi tẹt, mắt hí, xấu xí khó coi, nhưng xem cẩm bào mặc trên người có thể coi như thân phận không đơn giản.
Nam tử xấu xí kia coi như là người dẫn đầu, đi đến bước tới cửa, trong tay ve vuốt một cây quạt tự coi như là tiêu sái, dẫn theo bốn đại hán lớn lối một mạch thẳng đến phòng Dạ Khinh Ưu đang đứng.
Nhìn những người này, tu vi đều không kém, nam tử xấu xí tu vi đã là Đạo Huyền Nhị Giai, mà bốn gã hán tử tu vi đều là Linh Sĩ Đỉnh Phong.
Tại khu vực xung quanh có thể coi như lợi hại.
" Các ngươi… sao lại đến đây… "
Nữ hài Anh Mộ kia giọng nói vài phần run sợ, nói đến vài chữ bị ánh mắt hùng hổ dọa người của mấy tên hán tử làm cho nét mặt xanh xám, bất tri bất giác nàng lại chạy ra sau lưng Dạ Khinh Ưu nắm lấy bạch y của hắn