Thanh Hoa Học Viện, bên trong Nội Viện.
Tiêu Hạo ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nếu như để ý sẽ nhận ra xung quanh thân thể hắn từng lớp Linh Khí dày đặc bao phủ toàn thân.
Bên trong thân thể Tiêu Hạo, từng luồng đạo khí xoay chuyển theo quy tắc, từng chút một làm cho tu vi của hắn tiến triển nhanh chóng.
Hai mắt mở ra, Tiêu Hạo vui mừng cười mỉm.
" Cuối cùng cũng đột phá Thiên Huyền Bát Giai, sắp tới con đường đạt đến Thánh Linh Cảnh sẽ không còn lâu… "
Vươn hai tay, nét mặt Tiêu Hạo tràn ngập sung sướng, hắn không chỉ đạt được đệ nhất danh hiệu Thiên Long Bảng, còn được học viện coi trọng bồi dưỡng.
Cuộc sống hiện tại quả thật khác xa trước kia, tin tưởng chẳng bao lâu nữa Tiêu Hạo hắn sẽ đạt đến đỉnh phong, nắm giữ nhân sinh.
Tiêu Hạo ảo tưởng một ngày nào đó, xung quanh bản thân mỹ nữ như vân, oanh oanh yến yến, còn hắn đứng trên đỉnh phong nhìn xuống thế gian coi thường hết thảy, vừa nghĩ đến thôi mà trong lòng hắn đã hết sức vui vẻ.
Nói đến, hắn có thể đạt được danh vọng như hiện tại cũng nhờ bên trong tinh thần ẩn chứa một quyển Thiên Thư, danh tự là Mộc Nhạc Tâm Sinh.
Mộc Nhạc Tâm Sinh chính là Thiên Thư trong Thánh Thư Bảng, kể từ lúc bị người trong tộc gọi là phế vật hắn không cam tâm mà chạy lên núi hét lớn, nào ngờ sét đánh ngang đầu, bất tỉnh một lúc rồi sau đó nhận ra bên trong tinh thần liền nhiều hơn một quyển Thiên Thư.
" Mộc Nhạc Tâm Sinh: Thiên tựa phu, địa tựa mẫu, vạn vật hữu tình, sinh sinh bất diệt… "
Trong thân thể của Tiêu Hạo kể từ đó như một tụ đỉnh tự động hấp thu Thiên Địa Linh Khí, tu luyện không có bình trướng, tốc độ thổ nạp Linh Khí so với tuyệt đỉnh thiên tài còn khủng bố hơn.
Chỉ cần tìm nơi nào có Linh Khí càng dồi dào, tốc độ tu luyện của hắn càng biến thái.
Ngoài ra, hắn còn nhặt được Kim Thánh Tàn Cổ Giáp, được coi là thiên hạ đệ nhất phòng ngự, cấp bậc còn vượt qua cả Thần Khí, còn có thể biến hóa thành bất cứ hình dạng trạng thái nào.
Tiêu Hạo chính là hóa nó thành lớp áo lót mỏng tanh mặc bên trong người, nhờ có nó tại mà đã cứu lấy hắn mấy cái mạng nhỏ.
Bước ra khỏi phòng, hít thở không khí trong lành, Tiêu Hạo hết sức vui vẻ, hắn mở mắt ngắm nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy hai vị mỹ nữ đi ngang qua, hai mắt lóe sáng.
Cung Nguyệt Kha thần sắc trông không được tốt, nàng nhìn sang bên cạnh Thượng Quan Vân Ngọc nét mặt lạnh lùng, so với nàng càng âm lãnh vài phần.
" Vân Ngọc, chúng ta đi như vậy… liệu hắn có tức giận không? Huống chi chúng ta với hắn kiếp trước có lẽ là… "
" Cung tỷ đừng nói nữa, ta không tin đâu.
Cái gì mà kiếp trước chứ, rõ ràng là hắn đang lừa chúng ta.
Tưởng làm như vậy thì ta sẽ ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn sao? Nằm mơ đi!! "
Thượng Quan Vân Ngọc dậm chân, tỏ ra hết sức khó chịu.
Nàng bản tính có phần tự cao, từ trước đến giờ toàn bộ chỉ thấy nam tử truy sủng nàng, chưa từng chịu như vậy ủy khuất.
Từ sau khi Dạ Khinh Ưu cướp đi trinh trắng của nàng thì cũng bặt vô âm tín, thật sự không đến tìm nàng lần nào, khiến cho nàng hết sức khó chịu.
Dù là trước kia ở cùng Nhạc Phong, nàng vẫn giữ thái độ như vậy, thậm chí còn chưa cùng Nhạc Phong nắm tay lần nào.
Như vậy, thật không ngờ Dạ Khinh Ưu ăn sạch nàng từ đầu đến chân vậy mà không chút để ý, đáng lẽ sau đó phải càng yêu thương nàng mới đúng.
Về sau mới biết bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, so sánh ai ai cũng vượt qua nàng, khiến Thượng Quan Vân Ngọc có phần bị đả kích, nghĩ rằng đối với hắn có nàng hay không cũng không quan trọng.
" Nếu ngươi không cần, thì ta cũng không thèm dây dưa.
Thượng Quan Vân Ngọc ta không cần! "
Cung Nguyệt Kha nhìn bộ dáng giận dỗi của Thượng Quan Vân Ngọc đành chỉ biết lắc đầu, nàng so với Thượng Quan Vân Ngọc không có như vậy phức tạp.
Dạ Khinh Ưu là nam nhân đầu tiên của nàng, cho nên hắn chính là nam nhân duy nhất của nàng, dù cho cái ký ức kiếp trước kia là thật hay là giả cũng không quan trọng.
Chẳng qua Thượng Quan Vân Ngọc là tỷ muội tốt đã quen biết từ lâu của nàng, nhìn thấy tỷ muội tốt rời đi, nàng cũng không thể bỏ mặc nàng ta được, đành phải đuổi theo.
Trong lúc cả hai đang bận tâm suy nghĩ của riêng mình, bỗng bất chợt đi đến trước mặt hai nàng là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn khá thanh tú, mỉm cười vui vẻ.
Cung Nguyệt Kha nhận ra thiếu niên kia hình như là người đạt quán quân trong Thiên Trung Hội để lại cho hai nàng ấn tượng không nhẹ, bất quá cũng chỉ là ấn tượng không nhẹ mà thôi.
" Cung sư tỷ, Thượng Quan sư tỷ… "
Tiêu Hạo khẽ cười, đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng thi lễ.
Nhìn bộ dáng của hắn, hai nàng kỳ quái không thể dâng lên một chút cảm giác bài xích nào, thậm chí còn cảm thấy thiếu niên này so với đám công tử thế gia kia còn thuận mắt hơn nhiều.
Thượng Quan Vân Ngọc mày ngài mắt ngọc khẽ chớp, trong ánh mắt lộ ra sự hứng thú, đến cả nàng cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy nhưng vẫn mỉm cười đáp.
" Ngươi là Tiêu Hạo phải không? Trước đó biểu hiện không tệ… "
" Đa tạ sư tỷ quá khen, sư đệ còn phải học