Tiêu Hạo mất mấy ngày để tỉnh lại, đó cũng nhờ vào Thiên Thư trong thân thể hắn giúp thương thế hắn khôi phục nhanh chóng như vậy, nếu không thì có lẽ sẽ phải rất lâu nữa hắn mới có thể tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, Tiêu Hạo đã cảm giác lồng ngực đau đớn dữ dội, hắn nhớ lại tình cảnh trước đó, nếu như không phải trong cơ thể có Kim Thánh Tàn Cổ Giáp mặc trên người thì có lẽ một kích kia của Sa Lâm Hồi đã tiễn hắn về miền cực lạc.
" Sa Lâm Hồi sao có thể mạnh như vậy được… chắc chắn là có kẻ giở trò quỷ.
"
Tiêu Hạo siết chặt nắm tay, trong lòng uất hận, nghĩ tới trận thua vừa rồi làm hắn tâm trạng trùng xuống, trận thua này không chỉ khiến hắn mất hết mặt mũi mà còn đả kích lòng tự tin của hắn.
Từ khi đạt được Thiên Thư đến giờ trong cùng cảnh giới hắn chưa từng thua, thậm chí còn nghiền ép tuyệt đối, nhưng hiện giờ chỉ qua một trận đã làm hắn tự tin bị đả kích nặng nề.
" Còn có Thượng Quan sư tỷ… nàng nhìn thấy ta thua như vậy, chắc hẳn rất thất vọng.
"
Tiêu Hạo vừa nghĩ đến mỹ nhân, trong lòng đau nhói, hắn vốn muốn thể hiện cho nàng nhìn hắn có bao nhiêu ưu tú giờ đây hoàn toàn bị làm cho mất mặt.
Tiếng cửa mở ra, từ bên ngoài một trung niên nhân bước vào, thần thanh khí độ, lộ ra bộ dáng cao nhân.
Tiêu Hạo nhận ra người này, chính là Khương Trung, một trong những lão sư của học viện, cũng đã từng giúp hắn rất nhiều.
Tiêu Hạo đang muốn ngồi dậy lại bị Khương Trung chặn lại.
" Không cần, ngươi đang bị thương, cứ tập trung khôi phục thương thế đi.
"
" Đa tạ lão sư đã quan tâm.
"
Tiêu Hạo hết sức cảm kích đáp, Khương Trung thở dài nhìn lấy hắn, vốn nghĩ thiếu niên này là người chuyên lập nên kỳ tích, thật không ngờ lại có thể thua thảm như vậy.
Tuy nhiên Khương Trung lại coi đây là điều tốt, nhìn Tiêu Hạo nói.
" Ngươi đừng thất vọng, con người chẳng có ai là hoàn mỹ cả.
Thua một lần chẳng phải chuyện gì to tát, thậm chí nó sẽ giúp cho ngươi hiểu đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.
"
" Đa tạ lão sư, ta đã hiểu.
"
Tiêu Hạo chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, không hiểu sao lại thấy thông suốt, không còn bí bách như vừa tỉnh lại, thân thể bên trong từng luồng thanh khí đánh sâu trong tinh thần làm cho hắn càng tỉnh táo, minh mẫn.
Khương Trung hài lòng gật đầu, lấy ra một khỏa đan dược màu đỏ đưa cho hắn.
" Đây là Hồi Hoàn Đan, Lục Phẩm đan dược có tác dụng khôi phục thương thế cực tốt.
Viện trưởng nhờ ta chuyển cho ngươi.
Viện trưởng còn nói ngươi không cần thất vọng, ngài đã thu nhận ngươi làm đệ tử sẽ không nuốt lời, sắp tới ngươi thương thế khỏi hẳn sẽ đi gặp viện trưởng, viện trưởng sẽ tận tình chữa trị cho ngươi.
"
" Đa tạ Khương lão sư.
"
Tiêu Hạo vui mừng nhận lấy Hồi Hoàn Đan, không chút do dự nuốt vào trong bụng, từng đợt nhiệt lưu chảy khắp kinh mạch làm cho thương thế của hắn nhanh chóng khỏi hẳn.
Khương Trung không làm phiền hắn nữa, định quay người bước ra nhưng chợt nhớ tới gì đó liền đem ra một gốc dược thảo đặt trên giường.
" Còn nữa, nha đầu Thượng Quan kia cũng đưa cho ngươi thứ này giúp ngươi chữa thương.
Giữ lấy cho cẩn thận.
"
" Thượng Quan sư tỷ sao… "
Tiêu Hạo chợt mở mắt, ngắt mạch chữa thương, vui vẻ nhìn gốc dược thảo kia, hết sức vui mừng, còn nghĩ bản thân thất bại sư tỷ sẽ không quan tâm đến mình nữa, xem ra là hắn quá lo xa.
Thượng Quan sư tỷ quả nhiên khác biệt với những nữ nhân khác, trong sáng như tiên nữ vậy.
Tiêu Hạo hết sức vui vẻ, càng có động lực tu luyện, thậm chí trận thua trước đó hắn cũng không thèm bận tâm ném sang một bên.
Tiêu Hạo cố nén phát ra tiếng cười, nhắm mắt lại tập trung ổn định lại thương thế.
Khương Trung thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười nhạt, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, thầm nghĩ tiểu tử này vẫn còn non lắm, dính đến mỹ nữ đều không phải điều gì tốt, tương lai sau này có lẽ tiểu tử rồi cũng sẽ hối hận thôi.
Đã từng trải lão tự nhiên hiểu rõ, nhưng không có nói cho Tiêu Hạo rõ, dù sao nói hắn cũng không hiểu, tốt nhất cho hắn nếm trải đủ rồi sẽ tự khắc khôn ra.
…
Tại trên đỉnh Vân Phong thuộc một trong những dãy nhạc sơn cao nhất của Thanh Hoa Học Viện, Thượng Quan Vân Ngọc ngồi khoanh tay ôm đùi, ánh mắt mơ màng nhìn vào vầng trăng sáng treo trên cao, lòng đầy tâm sự.
" Nam nhân chết bầm… còn có Cung sư tỷ chẳng lẽ thật sự giận ta sao… Các ngươi thật sự đều bỏ ta mà đi sao… "
Vành mắt Thượng Quan Vân Ngọc ươn ướt, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất một mảnh.
Nàng vươn tay áo lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt, kìm nén không rơi lệ.
" Đường tỷ, sao tỷ lại ở một mình nơi này vào ban đêm.
Không an toàn đâu.
"
Một âm thanh nữ nhân vang vọng sau tai nàng, làm cho Thượng Quan Vân Ngọc cảnh tỉnh, lập tức ngồi dậy quay người cẩn thận dò xét người vừa đến.
Từ trong bóng cây bước ra hai thân ảnh, một nam một nữ, nữ nhân xinh đẹp kiêu sa, nam nhân anh tuấn khí khái, nhìn cả hai giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Thượng Quan Vân Ngọc vừa nhìn thấy người nữ nhân liền nhíu mày, cẩn thận hỏi.
" Sao muội lại ở chỗ này, chẳng phải muội gia nhập Thanh Thủy Học Viện sao? "
" Muội nhớ tỷ, muốn đến gặp không được sao.
"
Thượng Quan Yến thản nhiên cười đáp, tuy bề ngoài đang cười nhưng trong lòng không hề có chút nể nang vị đường tỷ này.
Cả hai đều là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan Gia, quan hệ chỉ có thể coi như có chút quen biết, thậm chí không muốn nói là có phần đối nghịch.
Trong Thượng Quan Gia, địa vị của Thượng Quan Vân Ngọc cao hơn nàng ta vì phụ thân Thượng Quan Vân Ngọc là Gia Chủ Thượng Quan Gia.
Thậm chí nếu đem ra so sánh, cả dung mạo và thiên phú của Thượng Quan Yến đều so không bằng nàng.
Điều này làm Thượng Quan Yến hết sức uất hận, đều hi vọng một ngày nào đó có thể vượt qua Thượng Quan Vân Ngọc.
Thượng Quan Vân Ngọc không chút quan tâm loại tranh đấu này, ánh mắt nàng chuyển sang nhìn nam nhân bên cạnh Thượng Quan Yến, ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ.
Thượng Quan Yến tỏ ra hết sức tự hào, chủ động giới thiệu.
" Đường tỷ, đây là hôn phu của muội, Lương Triều, chính là thiên kiêu trên Đại Thần Bảng, xếp hạng bát thập bát (88).
"
Thượng Quan Yến nói đến hôn phu liền tỏ ra hết sức kênh kiệu, cứ như đó là bản lĩnh