Biểu hiện của Tống Ngọc Lam giống như đang lâm vào tình trạng nhập đan cảnh, không còn quan tâm ngoại vật bên ngoài, cho nên không có nhận ra người tập kích bản thân.
Nhìn thấy mỹ nữ vẫn thản nhiên luyện đan như vậy, một đám Dược Sư, Y Sư trong mắt lóe lên sát khí, không có ý định thương hoa tiếc ngọc, muốn mạnh mẽ bá đạo đoạt lấy thành quả của nàng.
Uỳnh…
Cảnh tượng tiếp theo khiến đám Dược Sư, Y Sư hoảng sợ, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi bảo hộ trước người Tống Ngọc Lam, bàn tay siết chặt, đang nắm một cái đầu của tên Dược Sư xấu số mới vừa đó tập kích.
Thân thể của gã Dược Sư nổ tung, máu me vương vãi khắp nơi, bắn đến tận chỗ của Tống Ngọc Lam nhưng nàng không hề hay biết.
" Tiểu tử, ngươi dám… "
Mấy gã Dược Sư còn lại thấy tình cảnh này, hành động công kích lập tức dừng lại, hoảng sợ nhìn vào tên thiếu niên, cổ họng khô khốc, chỉ có thể phát ra một tiếng phiền muộn.
Dạ Khinh Ưu bàn tay dính lấy máu tươi vẩy trong không trung, ánh mắt hàm chứa tiếu ý nhìn đám Dược Sư, cười.
" Có gì không dám, đám gia hỏa các ngươi thật chướng mắt, chết đi liền trở nên thật tiện lợi.
"
Giọng nói như ma âm làm đám Dược Sư hoảng sợ, thấy Dạ Khinh Ưu còn có ý tiến tới, lập tức có người mau chóng rời đi, muốn từ bỏ.
Tuy nhiên, toàn bộ mấy tên Dược Sư đó đều không kịp thoát thân, thân thể hóa thành từng vũng máu văng tung tóe khắp nơi.
Đứng trước tình cảnh này, đám người sống sót còn lại hoảng sợ, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Dạ Khinh Ưu, trong lòng dâng lên sợ hãi chi ý.
Đàm Cô Thanh lưng chảy mồ hôi lạnh, vừa thấy Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn lấy mình, thân thể không tự chủ được run lên, chỉ khi hắn di dời ánh mắt đi, không còn quan tâm đến thì gã mới thở ra một hơi, trong lòng cuồng mắng, ghi nhớ rõ dung mạo của Dạ Khinh Ưu, về sau gọi người trong Cửu Nguyệt Tiên Môn truy sát tên nhãi này, lại dám để hắn lộ ra bộ dạng mất mặt như vậy.
Hành động giết người trắng trợn của hắn không khiến Đế Dược Y Vương quan tâm, giống như nhắm mắt làm ngơ, càng khiến đám Dược Sư kia từ bỏ ý định cướp đoạt, liều mạng vùi đầu vào luyện đan, nếu may mắn còn có cơ hội.
" Hoàn thành! "
Tống Ngọc Lam vui mừng hô lên, ngắm nhìn viên đan dược trong tay hình thành, tỏa ra mùi hương dược liệu thơm ngát, trong lòng vui vẻ không thôi.
Nàng vội vàng kiểm tra, liền thấy chính giữa quang hoàn lại sáng lên cái thứ sáu, coi như nàng đã an toàn qua vòng.
Lúc này, nàng mới để ý xung quanh chỗ mình, máu tươi vung vẩy khắp nơi, gương mặt vui mừng hóa thành hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt nàng mù mịt nhìn xung quanh, thấy Trần Mộng Lan cũng vừa lúc hoàn thành, khiến quang hoàn thứ bảy sáng lên, cũng hướng ánh mắt nhìn về phía nàng.
Cả hai nàng thế nhưng là có quen biết, rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì, lập tức đôi con ngươi xinh đẹp chuyển sang nhìn Dạ Khinh Ưu.
Cảm thấy mỹ nữ nhìn về phía mình, Dạ Khinh Ưu cũng không thèm để ý, hắn vừa nãy ra tay ngoại trừ chướng mắt đám người kia, còn vì nguyên do Tống Ngọc Lam là đệ tử của Vô Danh.
Hắn cần nàng thành công vượt qua khảo nghiệm, đạt được truyền thừa.
Dĩ nhiên khi đó sẽ trở thành công địch của nhiều thế lực, mà Vô Danh thân là sư phụ nàng cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn, gián tiếp tìm một đám kẻ thù, dù không đủ giải quyết Vô Danh nhưng sẽ biến hắn trở thành kẻ thù của toàn thiên hạ, chỉ cần thế là đủ.
Tống Ngọc Lam hiện tại không rõ vì sao Dạ Khinh Ưu lại giúp nàng, tránh không khỏi phức tạp nhìn chằm chằm hắn, đang nghĩ đủ mọi loại khả năng.
Chẳng lẽ nam nhân kia thích nàng? Cho nên mới ra tay trợ giúp nàng, đây cũng là có khả năng đi.
Dù sao từ trước đến giờ có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng tổng còn chưa có ai được nàng để trong lòng, lúc này hành động của Dạ Khinh Ưu đã để lại trong lòng nàng ấn tượng tốt.
Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên không quan tâm Tống Ngọc Lam đang nghĩ gì, tinh thần chú ý xem những người nào có thể tiến tiếp vào tầng tiếp theo.
Thời gian nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, cuối cùng kết quả đã định.
Chỉ có bảy người có thể vượt qua khảo nghiệm tầng hai, thậm chí còn dư một danh ngạch nhưng không có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy mà luyện chế thành công Bát Phẩm Đan Dược.
Độc Nam Cô vì trợ giúp ca ca mà cũng không thành công vượt qua.
Tính cả Dạ Khinh Ưu, còn có sáu người là Đàm Cô Thanh, Hải Vô Quy, Độc Thiên Địch, Trần Mộng Lan, Tống Ngọc Lam và Dịch Khải Hoàng.
Kết quả này không làm cho hắn có chút bất ngờ nào.
Ánh sáng chợt lóe lên bao phủ lấy bảy người, tại ngay vị trí trước đỉnh dược, Truyền Tống Trận đưa bọn họ truyền tống đến tầng thứ ba.
Khảo nghiệm tiếp theo, chính là khảo nghiệm khả năng khống chế linh hồn của mỗi người.
Tại phía trước mặt, có một vòng tròn bán kính hai chục trượng, bên trong có vô số dã quỷ trong trạng thái linh hồn vờn quanh, chỉ có thể bị đả thương bởi công kích linh hồn.
Mà mỗi Dược Sư được phân cho một khỏa linh châu, gọi là Khí Hồn Châu, dựa vào Tinh Thần Lực mà sử dụng Khí Hồn Châu, tạo thành riêng mình mỗi người một Khí Hồn, dùng làm vũ khí đối phó với dã quỷ.
Chỉ cần vượt qua thời gian một nén nhang liền có thể thông qua.
Trông có vẻ đơn giản, nhưng ở đây không có người nào là Dược Sư bình thường, dĩ nhiên nhìn ra điểm khó khăn bên trong.
Việc tự tạo thành Khí Hồn đã coi là khó khăn, nếu như thất bại chắc chắn sẽ bị loại, mà muốn dùng nó đối phó đám dã quỷ kia càng thêm khó khăn, chỉ sợ duy trì Khí Hồn đã khiến tinh thần hao tổn gần hết, nói gì tới việc dùng nó để giết quỷ hồn, còn duy trì trong khoảng thời gian cả nén nhang.
Quả nhiên, vừa tiến hành quá trình hình thành Khí Hồn đã làm khó bọn họ, nét mặt của ai cũng đồng loạt nhíu lại, cảm nhận khó khăn trong việc hình thành Khí Hồn.
Trong đó lại không bao