Dạ Khinh Ưu bước chân vào trong căn phòng của một nữ nhân, nơi này bày biện vô cùng xa hoa, mùi thơm thoang thoảng phớt qua, nhìn bố trí liền biết đây là phòng tiểu thư quyền quý.
Lúc này một nam tử lại xuất hiện ở đây thì có ý nghĩa gì, dĩ nhiên là hắn không có ý định thâu hương, vì nơi này là phòng ở của Tần Tử Tô, dù trông nữ nhân này xinh đẹp nhưng tâm địa lại không tốt.
Nếu không nhìn cách nàng đối xử Lâm Thiên như tiểu nữ đang yêu thì sự thật nàng cũng rất tàn độc, xung quanh nàng nô tì phục vụ ai cũng có vài vết thâm, cắt xén trên người đều do Tần Tử Tô làm ra.
Dạ Khinh Ưu im lặng đi tới giường, vừa nhìn lên đã cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vì giờ phút này Tần Tử Tô đã biến thành một cái chết vô hồn, cũng không có ai ra tay hạ thủ mà chính tay nàng tự kết thúc đời mình.
Nguyên nhân dù ngu ngốc nhưng Dạ Khinh Ưu suy đoán là vì cái chết của Lâm Thiên cho nên nữ nhân này mới lựa chọn tự sát, còn vì sao nàng lại si cuồng đến vậy, cũng không phải do nàng là một nữ tử si tình, tình lang chết thì bản thân cũng tự kết liễu, mà là do bên trong người nàng có thứ đồ vật không nên tồn tại.
Dạ Khinh Ưu tay đặt trên ngực trái của Tần Tử Tô, không chút trì hoãn đâm mạnh một cái móc ra một quả tim màu đỏ.
Quả tim này vẫn còn đang đập, dù cho nữ nhân này đã thật sự chết, hắn lại không thấy kinh ngạc, mắt nhìn một cái rồi dùng một luồng đạo khí móc ra một sợi chỉ màu đỏ quấn quanh quả tim.
Sợi chỉ dài hơn 3 gang tay, nhỏ tới mắt thường không thể nhìn được, mà khi sợi chỉ được lấy ra thì quả tim kia liền biến thành một đống hôi tanh màu đen bốc mùi bị Dạ Khinh Ưu ném đi từ sớm.
Hắn nâng sợi chỉ nhỏ này lên nhìn, nhíu chặt lông mày một cái, mới tự lầm bầm.
"Si Tâm Đạo Chủng...!Quả nhiên là Si Tâm Đạo Chủng."
Biết được nguyên do hắn không do dự bốc lên hỏa diễm đốt cháy sợi chỉ đỏ, chỉ nghe tiếng rên đau đớn thất thanh một cái rồi sợi chỉ liền hóa thành hư vô, dù trông nó như vậy nhưng sự thật là một con tiểu trùng ký sinh gọi là Si Tâm Đạo Chủng.
Nói tới Si Tâm Đạo Chủng thì phải liên hệ tới "Si Tâm Quyết" mà hắn đang chịu ảnh hưởng, trước kia cặp đạo lữ sáng tạo "Si Tâm Quyết" từng sinh ra một nữ nhi có thiên phú tu luyện xuất chúng.
Nữ nhi này của hai người sau đó nhanh chóng đạt tới thành tựu Thiên Tôn, nắm giữ trong tay khả năng đặc biệt mà không người nào có thể sở hữu.
Nàng ta có thể làm cho một nam nhân yêu một cái nữ tử đến tình sâu nghĩa nặng, dù nữ tử kia muốn nam nhân chết thì cũng không hề có chút không cam tâm, ngược lại tương tự với tác động một nữ nhân tác dụng cũng là như thế.
Nhiều người gọi nàng là Lạc Tơ Hồng Duyên Chi Nữ Tinh, chuyên mai mối mấy mối tình, mà trong đó các vị thiên nữ, tiểu thư đại gia tộc không muốn gả đều bị nàng hạ một loại trùng là Si Tâm Đạo Chủng, chỉ cần chút máu huyết là đã khiến mấy vị tiểu thư trở nên ngoan ngoãn chịu gả, một mực chung tình với người nam nhân chưa từng gặp.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ là một tình cảm sâu đậm nhưng sự thật chẳng khác nào đang làm nô bộc cho đối phương.
Nếu Tần Tử Tô bị hạ Si Tâm Đạo Chủng thì Diệp Trân Y cũng vậy, Dạ Khinh Ưu đã làm rõ rồi thì không do dự lập tức rời đi.
Mà đúng lúc hắn đi chưa lâu từ giữa căn phòng một vòng xoắn ốc hiện ra, không gian bị bẻ cong, từ trong vùng trũng không gian xuất hiện một nữ nhân.
Nàng má hồng không điểm phấn, mái tóc hồng bồng bềnh như đi uốn tiệm, thân hình nẩy nở cân đối dù cho ngực có hơi quá khổ, mà đặc biệt khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dù rằng không cười nhưng làm cho người khác cảm giác vui vẻ, đấm ấm.
Nàng cũng chính là nữ nhân trong suy nghĩ của Dạ Khinh Ưu, "Lạc Hồng Nữ Tinh" còn có tên là Lạc Tú Hồng, tu vi của nàng sớm cũng đã không còn ở Thần Tôn nữa rồi, giống Dạ Khinh Ưu nhưng nàng lại có điểm khác.
Lạc Tú Hồng môi đỏ ngậm hồng chu ra, tỏ ra không vui nhìn Tần Tử Tô nằm trên giường, bất mãn than.
"Là ai lấy đi Si Tâm Đạo Chủng của ta rồi...!Thật tức chết Hồng Hồng mà."
Nàng hai chân dậm nhảy nhìn như trẻ con, lộ ra điềm đạm đáng yêu nhưng sự thật không giống vậy.
Nàng sau đó đã thả ra một luồng chỉ đỏ bao quanh thân người Tần Tử Tô, sau đó bĩu môi.
"Thôi kệ...!Lấy tạm cái xác này đi, trông cũng không tệ."
Chỉ trong thoáng lát, sợi chỉ đỏ kia đan xen trong thân thể Tần Tử Tô, ngay lập tức làm vết thương giữa ngực của Tần Tử Tô lành lại, mà thân thể của nàng ta cũng lành lạnh, thân thể tự động đứng lên, hai mắt trông vô hồn, di chuyển lúc đầu có loạn nhịp nhưng nhanh chóng đã có thể tự đi đứng bình thường.
Lạc Tú Hồng gật đầu, môi nhỏ vểnh ra.
"Từ đây ngươi trở thành thị nữ thứ 1 vạn của ta đi...!Ừm, cũng vừa tròn 1 vạn."
Tần Tử Tô không nói gì, đơn giản nàng cũng đã chết, mà ở đây còn sống là do Si Tâm Đạo Chủng mà Lạc Tú Hồng gieo vào mới khiến nàng cử động như người thường được.
Lạc Tú Hồng sau khi thu thêm một cái thị nữ bên người mới nhớ tới ở nơi này còn có một Si Tâm Đạo Chủng mà nàng còn đang gieo trồng, hai mắt nàng liền sáng lên, vui mừng.
"Người nữ kia còn chưa chết...!Vậy thật tốt."
Nói xong nàng cũng lập tức đi khỏi, dĩ nhiên là đi lấy Si Tâm Đạo Chủng còn lại.
Nói tới hiện giờ, nam tử xuất thân từ trong thánh địa đang khảo sát vị trí xảy ra Thánh phạt, dùng đến cả thần