Mùi máu tươi lan tỏa khắp phòng, trong đám thịt máu lẫn lộn cũng không còn lại bao nhiêu người sống, mà khuôn mặt của thiếu nữ vẫn hiện ra vô cùng hứng thú, sau khi nhìn khắp phòng một lượt nàng mới chán nản dừng tay.
Mắt nàng nhìn về Hoa Thanh Kỳ toàn thân máu me, hai mắt nàng híp lại, môi nở nụ cười.
"Ở đây toàn người xấu...!Tự nhiên lại tự chém nhau...!Dọa chết Hồng Hồng..."
Lạc Tú Hồng vỗ vỗ bộ ngực, khi thấy Hoa Thanh Kỳ hai mắt hằn từng tia máu nhìn đến nàng, hắn đang cực kỳ tức giận, lạnh lẽo nói.
"Tiện nhân...!Còn giả vờ giả vịt..."
"Giả vờ gì chứ...!Người ta cũng sợ lắm chứ bộ."
Vành mắt Lạc Tú Hồng đỏ lên, như chịu ủy khuất rất lớn, nhìn không ai có thể nghĩ tới nàng chính là nguyên nhân của sự thảm sát trong phòng, ngay cả Hoa Thanh Kỳ cũng trong chốc lát nghi ngờ có phải bản thân hiểu lầm nàng, nhưng hắn dù sao cũng là thiên kiêu một thế hệ, rất nhanh tỉnh táo, không vì nàng tỏ ra đáng thương mà nương tay, dữ dằn lao tới tấn công nàng.
Lạc Tú Hồng thấy vậy, liền thấy thất vọng nhưng mau lại mỉm cười, một bàn tay nàng giương ra, trong nháy mắt khi Hoa Thanh Kỳ đang phóng ra đạo kiếm tấn công nàng thì chợt dừng lại, thân thể lần này không hề nghe lời quay qua chỗ những người còn sống sót lao tới.
"A...!đừng..."
"Tha cho ta..."
Những người còn sống còn chưa kịp định thần tỉnh táo đã lần nữa đón nhận giày vò, trong phòng ngoài âm thanh chém giết kêu la chỉ có giọng cười mê huyễn của nữ nhân.
Đào Cẩn rất may mắn mà chạy thoát ra ngoài, hắn toàn thân đã run rẩy mắt nhìn từng người bên ngoài lộ ra sợ sệt, bước chân hắn cũng dần trật nhịp té trên đất.
Khi này một nữ tử liền đi qua, nàng nhìn hắn một chút, sau đó mới nhíu mày, đứng bên cạnh ngó xuống rồi hỏi.
"Có chuyện gì mà ngươi hớt hải vậy...!Đại huynh ta đâu..."
"Hoa tiểu thư..."
Vừa ngước đầu nhìn, Đào Cẩn liền biết thiếu nữ này là ai, nàng là Hoa Tiểu Niếp muội muội của Hoa Thanh Kỳ, thanh danh nổi trội khắp Hỏa Lân vực, chỉ mới qua tuổi 20 mà đã là đệ nhất thiên kiêu của thượng vực này, dung mạo cũng xuất chúng không kém, chỉ là nàng thường xuyên mặc y phục giống nam nhân cho nên rất nhiều người nghĩ nàng không thích nam nhân.
Đào Cẩn không dám giấu diếm nàng, lập tức co run người, cố đứng dậy, ngay ngắn cẩn thận nói.
"Bên trong...!có nội đấu, tự dưng tất cả đều quay qua chém lẫn nhau..."
"Cái gì...!Nói rõ thêm chút..."
Vừa nghe tới chém giết, Hoa Tiểu Niếp không được tự nhiên, nàng tự biết tính ca ca nàng, chỉ sợ hắn chủ động gây sự.
Thấy Đào Cẩn vẫn còn đang ngập ngừng, nàng cũng không buồn hỏi nữa, quay lưng đi để lại cho Đào Cẩn ánh mắt khinh thường.
"Vô dụng..."
Quả thật khi tiến đến phòng, Hoa Tiểu Niếp đã nghe tiếng chém giết truyền ra, mùi máu tươi lan tỏa rất quen thuộc, theo bản năng nàng cẩn thận lướt vào trong, vừa kịp thấy Hoa Thanh Kỳ toàn thân thấm đẫm máu tươi, da thịt rách nát không chịu nổi, da thịt bên ngoài bị cắt gọn nhìn thấy nội thể bên trong.
Hoa Thanh Kỳ mắt hướng ra cửa, khi vừa nhìn thấy muội muội của hắn, lập tức hắn dùng chút hơi thở gào lên.
"Muội mau rời đi! Nhanh!"
"Đại ca."
Hoa Tiểu Niếp chưa bao giờ thấy đại huynh nàng như vậy, nhìn thảm trạng của hắn nàng liền hận kẻ biến hắn thành như vậy, tuy rằng Hoa Thanh Kỳ kia làm người có hơi thất đức nhưng lại rất yêu thương nàng, vì vậy nàng đối với hắn cũng là vô cùng tôn kính.
Vừa nghe giọng nói vừa tiến vào, Lạc Tú Hồng theo bản năng quay đầu, khi nàng vừa thấy Hoa Tiểu Niếp liền hai mắt sáng lên, miệng cười càng đậm.
Thấy nụ cười khác lạ của Lạc Tú Hồng, Hoa Thanh Kỳ liền biết không ổn, chính lúc này hắn cũng đã có thể ngạnh kháng một chút, liền gồng người căng đứt mấy sợi tơ đang điều khiển, động tác cũng liền đổi hướng về Lạc Tú Hồng công kích.
Ngay từ đầu Lạc Tú Hồng đã có ý định thả lỏng hắn, khi hắn vừa tới, nàng liền tỏ ra kinh hãi lùi lại, di chuyển về phía Hoa Tiểu Niếp.
Thấy vậy, Hoa Thanh Kỳ đã lo lắng, hắn muốn lập tức giết chết Lạc Tú Hồng.
Chỉ là trong ngây ngốc vài giây, đầu hắn đã bay lên không trung, mà người chém hắn lại là muội muội của hắn, cuối cùng hắn vẫn là chết không nhắm mắt.
"Không..."
Hoa Tiểu Niếp mắt nhìn thanh bội kiếm trong tay, nàng còn không kịp đau thương thì một bàn tay mềm mại luồn sau cổ nàng chạm vào gáy ngọc, một khuôn mặt tuyệt diễm ghé sát bên mặt, cười với nàng.
"Tỷ tỷ thật tốt a...!Giúp ta giết người xấu."
"Là ngươi đúng không."
Nói sao nàng cũng là thiên chi kiều nữ, trí tuệ không thể thấp, Hoa Tiểu Niếp rất nhanh đã chuyển hận ý lên người Lạc Tú Hồng, thân thể nàng tuy không thể cử động theo ý nhưng cảm xúc căm phẫn là không thể lay chuyển.
Lạc Tú Hồng chớp chớp mắt vô tội, hơi lắc đầu.
"Nào có a...!Ta đâu có đủ bản lĩnh như vậy, chính tỷ là người giết hắn mà."
Lạc Tú Hồng nói thản nhiên, căn bản không thèm quan tâm tới tâm trạng của thiếu nữ, chỉ thấy hai mắt của Hoa Tiểu Niếp chảy ra lệ dài, mang theo hàng vạn thống khổ không thể nói, chỉ biết nuốt hết đắng cay sâu trong lòng.
Vừa khi này từ trên không trung áp xuống một luồng khí thế khủng bố, phá vỡ trần thuyền bên trên mà thường Địa Huyền cũng khó làm trày xước, xuất hiện mờ ảo đứng giữa không trung là 5 người mặc đồ thanh y, trang phục của Vạn Giới Kinh